Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2486. Hàn sư

Lan Độ nhìn chằm chằm Thần Hóa Ma tộc kia, ánh mắt hơi cứng lại.
“Xin đừng hiểu lầm, tại hạ không có ý xấu, chỉ muốn trò chuyện vài câu với Hàn sư.” Thần Hóa Ma tộc kia lại đột nhiên nói ra.
“Trò chuyện về việc gì?” Hàn Sâm nghỉ ngờ nhìn Thần Hóa Ma tộc kia.
Ma tộc Thần Hóa cung kính nói: “Tại hạ tên là Modoro, là một trong những người hộ pháp cho Ma Tổ, lần này tới tìm Hàn sư là muốn mời Hàn sư đến Ma tộc ta làm khách.”
Hàn Sâm hơi ngoài ý muốn, một cường giả Thần Hóa như Modoro, lại nói chuyện cung kính với hắn như thế, dường như đối xử với hắn như người cùng thế hệ, thậm chí còn tôn kính hơn, hoàn toàn nhìn không ra đó là cường giả Thần Hóa giao tiếp với cấp Vương.
“Hàn sư không cần lo lắng. Ma tộc chúng ta tuyệt đối không có ý xấu, nếu ngươi bằng lòng đến làm khách ở Ma tộc ta, Ma tộc ta có thể chịu trách nhiệm về sự an toàn của ngươi, tuyệt đối sẽ không cho những người khác quấy nhiễu ngươi.” Modoro lại tiếp tục nói, giọng điệu vẫn cung kính.
“Ta có thể làm gì cho quý tộc?” Dường như Hàn Sâm đã đoán được một chút, nhìn Modoro hỏi.
Giọng điệu Modoro vẫn cung kính như cũ, hắn nói: “Công tử của tộc ta muốn mời Hàn sư chúc phúc cho hắn, nếu Hàn sư chịu giúp đỡ, tộc ta chắc chắn sẽ có hậu tạ.”
“Chúc phúc?” Hàn Sâm nao nao, sau đó phản ứng kịp thời mới biết chúc phúc mà Modoro nói là gì. Hắn lập tức nheo mắt lại, nhìn Modoro nói: “Các ngươi không sợ Tộc Hoàng Cực tìm tới cửa sao?”
Nét mặt Modoro nghiêm lại rồi nói: “Thật không dám giấu giếm, tộc ta quả thực không có năng lực tranh đấu với Tộc Hoàng Cực, chẳng qua tộc ta có cách có thể khiến cho Tộc Hoàng Cực không tra được tung tích của các hạ. Cho dù Tộc Hoàng Cực thật sự tìm tới cửa, cũng tuyệt đối tìm không thấy chỗ của Hàn sư, sẽ không đe dọa đến sự an toàn của ngươi.”
“Thì ra là thế. Chẳng qua thật đáng tiếc, một lần ta chúc phúc tiêu hao rất nhiều, không có cách nào tiến hành chúc phúc trong thời gian ngắn được, chỉ e tạm thời không có cách nào lại chúc phúc cho công tử của tộc ngươi.” Hàn Sâm nói.
Sử dụng Bánh Răng Bản Mệnh của Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh, quả thực tiêu hao không nhỏ, nhưng cũng không khoa trương đến mức như vậy. Hàn Sâm chỉ không muốn trực tiếp cự tuyệt Modoro mà thôi.
Modoro nói: “Không sao, việc chúc phúc không cần vội. Nếu Hàn sư không chê, tộc ta sẵn lòng cung cấp sự bảo vệ cho Hàn sư, tuyệt đối sẽ không để Hàn sư rơi vào trong tay Tộc Hoàng Cực.”
“Ta xin nhận ý tốt này, ta còn có việc khác cần phải làm, cũng phiền đến quý tộc nữa.” Hàn Sâm nói.
Đi đến Ma tộc thì chẳng phải là tuỳ ý bọn họ muốn sắp đặt hắn thế nào cũng được sao, đến lúc đó chưa chắc có thể sẽ cung kính như hiện tại.
“Đã như vậy. Tại hạ cũng không ép buộc. Nếu Hàn sư có cần gì, lúc nào cũng có thể liên hệ với chúng ta. Cửa lớn của Ma tộc vĩnh viễn luôn mở cho Hàn sư ngươi.” Modoro hơi chắp tay về hướng Hàn Sâm, sau đó cứ đi như vậy thật.
Hàn Sâm cũng không ngờ Modoro thật sự dứt khoát như vậy, chẳng qua quá nửa là bởi vì Lan Độ ở đây, nếu không Modoro chưa hẳn sẽ không dùng sức mạnh bắt hắn đến Ma tộc.
Hàn Sâm và Lan Độ tiếp tục tiến lên, trên đường đi gặp phải một cấp Vương và Bán Bộ Thần Hóa của tộc khác. Bọn họ càng cung kính với Hàn Sâm, cũng có người mời Hàn Sâm giống như Modoro, nhưng không ai dám ra tay với Hàn Sâm, hơn nửa đều là công lao của Lan Độ.
“Mọi người đều đã biết cái tên Hàn sư này của ngươi, xem ra đoạn đường này chắc hẳn sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.” Lan Độ lạnh nhạt nói.
Hàn Sâm cười nói: “Đại tài kinh thế giống như ta vậy, bọn họ gọi một tiếng Hàn sư cũng không mất mát gì.”
Lan Độ không để ý tới hắn, hiển nhiên không có hứng thú với những lời tự biên tự diễn của hắn.
“Ngươi thực sự rất không thú vị. Lúc này ngươi hẳn nên thổi phồng vài câu với ta mới đúng.” Hàn Sâm nói với Lan Độ.
“Thổi phồng lẫn nhau thế nào?” Lan Độ nói ra với vẻ mặt không hề thay đổi.
“Có lẽ ngươi nên khen ta vài câu, ví dụ, chưa từng gặp được loại người kỳ tài ngàn năm mới có như ngươi.” Hàn Sâm nói.
“Ừ” Lan Độ ừ một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa, thoạt nhìn như không có hứng thú gì.
Có dân bản xứ của tinh vực Thiên Hà là Độc Giác Thú Thiên Hà đích thân dẫn đường, Hàn Sâm rất dễ dàng quay trở về mảnh biển mây màu lam, tuy nhiên lại không phát hiện ra cái bóng của Đại Bạch Kình, chỉ có thể tìm kiếm tung tích của bọn chúng ở vùng xung quanh đó.
“Bọn Bảo Nhi đi nơi nào rồi?” Hàn Sâm hơi lo lắng, sợ bọn họ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Chẳng qua nghĩ lại có Đại Bạch Kình bảo vệ, Tiểu Hồng Điểu lại ở đó, cứ cho là bọn hắn gặp phải một người có cấp bậc Thần Hóa khủng bố, chắc hẳn cũng có cơ hội trốn thoát mới đúng.
Lúc này Đại Bạch Kình dừng lại ở một tảng mây màu xanh biếc, mà cũng ở trong mây, cách chỗ Đại Bạch Kình không xa, một con Hỏa Phượng Hoàng toàn thân đỏ thẫm đang điên cuồng chiến đấu với cường giả cấp Thần Hóa của Tộc Hoàng Cực, Bảo Cầm, giết đến ráng mây cưồn cuộn, lửa đỏ ngập trời, từng trận tiếng đàn xé rách hư không.
Bảo Cầm không tiếp tục đuổi bắt Hàn Sâm, lại nghe lệnh dẫn người đến điều tra Phương Thanh Vũ, kết quả lại phát hiện Đại Bạch Kình. Mặc dù Đại Bạch Kình có lực phòng thủ kinh người nhưng lại không phòng thủ được sóng âm.
Tiếng đàn công kích của Bảo Cầm trực tiếp rót vào bên trong Đại Bạch Kình, vừa muốn đánh chết những hải tặc và Phương Thanh Vũ ở bên trong.
Tiểu Hồng Điểu đành phải hiện chân thân Hỏa Phượng Hoàng ra chiến đấu với Bảo Cầm, giết đến hư không sụp đổ, ráng mây tản ra bốn phía. Vương giả và Bán Bộ Thần Hóa của Tộc Hoàng Cực mà Bảo Cầm dẫn đến đang bao vây tấn công Đại Bạch Kình. Lực phòng ngự của Đại Bạch Kình vô cùng kinh người, hệ thống vũ khí cũng không yếu.
Ngay từ đầu, những cấp Vương và Bán Bộ Thần Hóa không có cách gì với Đại Bạch Kình, tấn công cũng không phá được phòng thủ của Đại Bạch Kình. Thế nhưng trong đó có một Bán Bộ Thần Hóa lại có năng lực xuyên qua vật chất. Hắn trực tiếp xuyên qua giáp xác của Đại Bạch Kình, tiến vào bên trong Đại Bạch Kình, phát hiện Đại Bạch Kình này là một chiếc phi thuyền.
Bảo Nhi đang hưng phấn điều khiển Đại Bạch Kình chiến đấu với những cấp Vương và Bán Bộ Thần Hóa kia. Ninh Nguyệt chui xuống dưới cái bàn, hai tay ôm đầu, vểnh mông lên run lẩy bẩy, miệng còn lầm bầm thở than: “Đừng giết ta… Đừng giết ta mà…”
Phương Thanh Vũ và những hải tặc kia không giúp đỡ được gì, vây thành một vòng tròn phía sau Bảo Nhi, căng cổ họng rống to.
“Thuyền trưởng Bảo Nhi uy vũ khí phách!”
“Tiểu thuyền trưởng vô địch siêu cấp vũ trụ, giết chết đám chó hoang đó đi.”
“Dám đối địch với tiểu thuyền trưởng Bảo Nhi mỹ mạo tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành của chúng ta, các ngươi chết chắc rồi.”
“Ủng hộ tiểu thuyền trưởng… ủng hộ tiểu thuyền trưởng ..” “Tiên sư chal”
Cả đám bọn họ đều kêu đến đỏ mặt tía tai. Đang kêu hăng say, bọn họ lại đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông Tộc Hoàng Cực lại xuyên vào phía trong Đại Bạch Kình, trong giây lát đã xuyên qua tầng tầng lớp lớp vách tường trong suốt, đi tới phòng điều khiển.
“Phương Thanh Vũ, hóa ra ngươi ở đây.” Sau khi nhìn thấy Phương Thanh Vũ, ánh mắt Kik cũng không dừng lại mà nhanh chóng bị hấp dẫn bởi Bảo Nhi đang điều khiển Đại Bạch Kình.
“Đây không phải là con gái của Hàn Sâm sao? Thì ra các ngươi là cùng một bọn, lừa chúng ta thật khổ sở.” Kik lập tức hiểu rõ được xảy ra chuyện gì. Gương mặt hắn hiện lên vẻ giận dữ, lĩnh vực cấp Vương ngay lập tức bùng nổ ra khỏi cơ thể, bao phủ toàn bộ phòng điều khiển trong lĩnh vực.
Oành oành! Oành oành!
Thời điểm lĩnh vực buông xuống, những hải tặc kia và Phương Thanh Vũ lập tức bị đè trên mặt đất, giống như mặt đất là nam châm cường lực.
“ỒI” Kik hơi ngạc nhiên vì phát hiện Bảo Nhi vẫn còn đang điều khiển Đại Bạch Kình chiến đấu với đám ky sĩ của Tộc Hoàng Cực, không bị ảnh hưởng chút nào bởi lĩnh vực của hắn.
Hết chương 2486.
Bạn cần đăng nhập để bình luận