Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3162. Kiểm tra thiên phú của Phượng Âm Âm.

Phượng Phi Phi đi tới, nói với Hàn Sâm: “Hàn công tử, ý tốt của ngươi, Phi Phi và Tiểu Âm đều chân thành ghi nhớ. Nhưng thiên phú hệ Âm của Tiểu Âm rất tốt, chúng ta vẫn hi vọng nàng có thể có được huyết mạch thần linh hệ Âm”
Ngoài nguyên nhân Phượng Phi Phi nói ra, còn có một nguyên nhân nàng ngại nói ra miệng.
Thần Tài mà Hàn Sâm nói tới, Phượng Phi Phi vốn chưa nghe nói. Không cần nói mười hai chính thần cấp Hủy Diệt, ngay cả bên trong thần linh cấp Tai Nạn cũng không có một vị thần Tài này.
Những năm này Phượng Phi Phi vẫn luôn bôn ba, hi vọng có thể khiến Phượng Âm Âm thu hoạch được huyết mạch của một vị thần linh Hủy Diệt hệ Âm, nhưng huyết mạch của thần linh cấp Hủy Diệt, nào có dễ dàng đạt được như vậy.
Cho dù tư chất của Phượng Âm Âm đủ để cho thần linh động lòng, thế nhưng, trên cơ bản mười hai thần miếu cấp Hủy Diệt đều bị Hoàng thị bảy nước khống chế, người bình thường căn bản không có cơ hội đi nơi đó khẩn cầu huyết mạch thần linh.
Trong mười hai thần linh vị cấp Hủy Diệt bên, có tất cả hai vị có liên quan đến hệ Âm, trong đó một vị là thần linh hệ Âm thuần chính, một vị khác là kiêm dung hệ Âm.
Phượng Phi Phi vẫn đang bôn ba vì Phượng Âm Âm, hi vọng nàng có thể đến trong miếu của vị thần linh hệ Âm thuần chính kia thử một lần. Đáng tiếc, vị thần linh hệ Âm kia bị Hoàng thị Sở quốc nắm giữ. Chỉ có Hoàng thị Sở quốc mới có tư cách tiến vào thần miếu khẩn cầu huyết mạch, Phượng Phi Phi dùng hết tâm tư, cũng không có một cơ hội nhỏ nhoi nào.
Một vị thần linh còn lại có chút cơ hội, trước đó Phượng Phi Phi rời nhà ra ngoài, chủ yếu bởi vì việc này.
Đáng tiếc, trời không theo ý người, bởi vì một số nguyên nhân, vẫn làm Phượng Phi Phi không công mà lui. Nhưng trải qua lần này, Phượng Phi Phi có chút chắc chắn, tin tưởng dùng thêm một số thủ đoạn, chắc hẳn sẽ cầu được một cơ hội vì Phượng Âm Âm.
“ cô út, không sao mà, thần linh mà Tam Mộc giới thiệu cho ta chắc chắn sẽ không kém.” Phượng Âm Âm vừa cười vừa nói.
Nàng nói như vậy không chỉ vì tin tưởng Hàn Sâm, mà còn không muốn để Phượng Phi Phi lại bôn ba vì chuyện của nàng. Phượng Âm Âm rất rõ ràng, vì chuyện huyết mạch thần linh, Phượng Phi Phi ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu, phí bao nhiêu tâm cơ vì nàng.
Mặc dù Phượng Phi Phi là một trong đại ca cơ đang nổi tiếng, nhưng muốn hoàn thành một chuyện lớn như vậy cũng không thể không đi cầu xin người ta. Nỗi uất ức trong đó đương nhiên không cần phải nói.
Phượng Âm Âm nhìn ở trong mắt, đương nhiên cũng đau lòng Phượng Phi Phi, cho nên không muốn nàng chịu uất ức vì mình nữa.
Phượng Phi Phi lại vội vàng nói: “Ta biết thần linh Hàn công tử giới thiệu chắc chắn không kém, nhưng thiên phú âm nhạc của ngươi tốt như vậy, có được huyết mạch thần linh hệ khác thực sự hơi lãng phí thiên phú.”
Hàn Sâm nghe Phượng Phi Phi nói như vậy, thoáng chốc cũng không phản bác được. Hắn cũng biết thiên phú âm nhạc của Phượng Âm Âm rất tốt, nếu không có huyết mạch thần linh hệ Âm thì quả thật hơi đáng tiếc.
Hàn Sâm cũng có lòng tìm một phó thần hệ Âm tọa trấn miếu thần Tài, nhưng e là trong chốc lát cũng không làm được loại chuyện này. Phượng Phi Phi chưa chắc có thể tin ngân phiếu khống.
Thấy Hàn Sâm không kiên trì nữa, Phượng Phi Phi mới thở dài một hơi, lại sờ đầu Phượng Âm Âm nói: “Âm Âm, ngươi yên tâm, huyết mạch thần linh của ngươi đã có rồi, nhiều nhất nửa tháng nữa, ngươi có thể đạt được huyết mạch thần linh.
Mặc dù Hàn Sâm xem thường, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Cứ cho là Phượng Phi Phi thật sự cầu được cơ hội cho Phượng Âm Âm, tối đa chỉ đạt tới một huyết mạch hoàn chỉnh, không thể là huyết mạch thế tập, cho nên cũng không có ý nghĩa quá lớn.
Cùng là cấp Hủy Diệt, mặc dù thần Tài không phải hệ Âm, lại có thể để Phượng Phi Phi có được huyết mạch thế tập. Chênh lệch giữa hai bên rất lớn.
Nhưng loại chuyện này, Hàn Sâm không thể dùng sức mạnh, chỉ có thể nghĩ cách thuyết phục Phượng Phi Phi.
Việc này cũng không vội, tóm lại muốn Phượng Âm Âm về môn hạ của mình, không có khả năng để nàng đi bái thần linh khác.
Sáng sớm hôm sau, Phượng Phi Phi lại vội vàng ra ngoài. Xem dáng dấp của nàng, tám chín phần mười vẫn đang bôn ba vì chuyện của Phượng Âm Âm.
Sau khi Phượng Phi Phi đi không bao lâu, Phượng Âm Âm đã chạy tới chỗ Hàn Sâm, nghiêm túc nói với Hàn Sâm: “Tam Mộc, có thể dẫn ta đi miếu thần Tài mà ngươi nói sao?”
“Đương nhiên là được, nhưng ngươi chắc chắn không cần được cô út của ngươi đồng ý trước sao?” Hàn Sâm không muốn Phượng Phi Phi và Phượng Âm Âm sinh ra khoảng cách bởi vì việc này.
Hàn Sâm nhìn ra, Phượng Phi Phi thật sự yêu thương Phượng Âm Âm. Dù sao từ nhỏ Phượng Âm Âm đã rời khỏi mẹ, chính Phượng Phi Phi một tay nuôi lớn nàng, nói là cháu gái, thật ra lại không khác gì con gái.
“Thật ra, ta không muốn để cô út nhọc lòng vì chuyện của ta nữa. Mặc dù nàng chưa từng nói với ta, nhưng ta biết đại khái một chút. Thần linh nàng muốn cầu cho ta quả thực rất tốt, ta cũng rất thích. Thế nhưng tòa thần miếu kia lại thuộc về một vị vương khác họ của đế quốc Đại Tần ta, mà những vị vương khác họ kia rất có cảm tình với cô út riêng, chỉ e…” Nói đến đây, Phượng Âm Âm không nói tiếp nữa.
Hàn Sâm đương nhiên nghe rõ ý trong đó, không khỏi tán thưởng Phượng Âm Âm săn sóc tỈ mỉ, tuổi còn nhỏ đã có thể nhìn ra rất nhiều đầu mối, không hổ là chuyển thế của Hương Âm.
“Được, vậy ta dẫn ngươi đi miếu thần Tài. Mặc dù thần Tài không phải hệ Âm thần linh, nhưng chắc hẳn cũng sẽ không khiến ngươi thất vọng.” Hàn Sâm mỉm cười nói.
“Tam Mộc chưa từng khiến ta thất vọng.” Phượng Âm Âm nháy mắt nói.
Hiện tại dẫn Phượng Âm Âm đi tinh vực Kim Tinh đương nhiên là không kịp, cho nên Hàn Sâm trực tiếp sử dụng Thiên Thần Quan, một tay ôm Bảo Nhi, một tay kéo Phượng Âm Âm truyền tống vào miếu thần Tài, xuất hiện phía trên thần đàn của miếu thần Tài.
Phượng Âm Âm kinh ngạc nhìn Hàn Sâm: “Làm sao ngươi làm được? Sao có thể lập tức từ trong nhà đi tới thần miếu?”
“Bởi vì đây chính là thần miếu của ta, ta đương nhiên có thể tới, lui tự nhiên.” Hàn Sâm cười nói.
“Thần miếu của ngươi? Tam Mộc, ngươi là thần linh sao?” Phượng Âm Âm tò mò nhìn Hàn Sâm hỏi.
“Xem như vậy đi.” Hàn Sâm nói.
“Thế nhưng tượng thần này không giống ngươi lắm thì phải?” Phượng Âm Âm đánh giá tượng thần Tài. Đó là tượng thần thế thân của Hàn Sâm, do thần cơ huyễn hóa.
Nhưng bởi vì Hàn Sâm chỉ đội Thiên Thần Quan, nên mới thành tựu vị trí thần linh. Bản thân hắn không phải là thần linh, cho nên tượng thần thoạt nhìn không hoàn toàn giống hắn, mà mặt mày tượng thần hoàn †oàn mông lung, căn bản không nhìn rõ ràng.
Nhưng Thiên Thần Quan trên đỉnh đầu tượng thần lại giống như đúc Thiên Thần Quan trên đỉnh đầu Hàn Sâm.
“Nhỏ một giọt máu tươi của ngươi vào bên trong Thần Lô là được.” Hàn Sâm cũng không giải thích, chỉ vào lò đá trên thần án nói.
Phượng Âm Âm nhẹ gật đầu, đi đến trước lò đá, cầm lấy tế đao, lại hơi khẩn trương, tay nàng run nhè nhẹ.
“Không cần khẩn trương, nơi này do ta quyết định, cho dù tư chất của
ngươi thế nào, đều tất nhiên có thể có được huyết mạch thế tập.” Hàn Sâm nói với Phượng Âm Âm. “Cám ơn ngươi, Tam Mộc ” Phượng Âm Âm không còn khẩn trương
như vừa rồi nữa. Nàng cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi vào bên trong Thần Lô.
Sau một lát, lập tức chỉ thấy từng hồi thần âm vang lên bên trong Thần Lô, từng luồng kim quang phun ra, lại có một gốc cây thần thụ màu vàng mọc ra từ cái trong lò này.
Thần thụ thông thiên, toàn thân như vàng, đủ loại đồng vàng được treo đầy trên cây. Ấy thế mà là một gốc cây rụng tiền.
Hết chương 3162.
Bạn cần đăng nhập để bình luận