Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1470. Nhân Mã Trọng Giáp

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ta và ngươi lại cùng là hạch gen cấp Bạch Ngânh Ngân sao?” Hàn Sâm có chút kinh ngạc hỏi nữ tử áo xanh, nơi này thật sự khác biệt so với nhưng kho hạch gen hắn từng đi qua.
“Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Kho hạch gen đã được thay đổi rồi, chúng ta đã tiến vào một chiến trường gen khác, ở trong chiến trường gen này, cho dù là sinh vật ở cấp bậc nào đi chăng nữa thì cũng đều sẽ ở cùng một chỗ, nơi mà hạch gen cấp Bạch Ngân của ngươi vừa tăng cấp, ở nơi đó tất cả sinh vật đều đã chết rồi.” Nữ tử áo xanh bĩu môi nói.
“Vậy hạch gen của ngươi là cấp mấy?” Hàn Sâm cười cười hỏi.
“Hạch gen của ta là cấp Bảo Thạch, chỉ còn một chút nữa thôi là tăng lên siêu cấp.” Nữ tử áo xanh đắc ý nói.
Hàn Sâm cũng phán đoán ra như vậy, tố chất thân thể của nàng và hắn cũng không khác nhau là mấy, cho nên Hàn Sâm cũng đoán được hạch gen của nàng là cấp Bảo Thạch.
Hàn Sâm không có truyền tống trận để thoát ra ngoài, mà trong tay đang cầm Già Thiên Tán, muốn mở truyền tống trận từ trong này để truyền tống ra ngoài một lần nữa.
Dù sao hắn đã hoàn thành nhiệm vụ hồi sinh Thánh Tử, Cố Khuynh Thành không còn cái cớ gì để giết hắn, hiện tại hắn truyền tống ra ngoài, thương lượng với Cố Khuynh Thành, nói không chừng có thể yên ổn rời khỏi Minh Giới, khôi phục lại sự tự do của bản thân.
Nếu nàng ấy không đồng ý, thì lại truyền tống một lần nữa là được.
Nhưng Hàn Sâm không ngờ đến, truyền tống trận lại không có có tác dụng, cứ như bị hỏng rồi vậy.
“Đừng có mà lãng phí thời gian nữa, chiến trường gen này chỉ có thể vào mà không thể thoát ra, trừ khi tìm được bia hạch gen thì mới có thể truyền tống ra ngoài.
Nhưng mà bên cạnh của bia hạch gen chính là nơi nguy hiểm nhất, nơi đó chắc chắn có những cao thủ đang mai phục, chờ đợi để giết những kẻ muốn truyền tống ra ngoài.” Nữ tử áo xanh lạnh lùng nhìn Hàn Sâm nói.
“Tại sao lại rắc rối thế?” Hàn Sâm không khỏi nhíu mày.
Nữ tử áo xanh bĩu môi nói: “Bây giờ hối hận vì không tin lời cùng ta chạy trốn phải không?”
Hàn Sâm cười trừ, nhìn nữ tử áo xanh hỏi: “Bây giờ chúng ta là bạn đồng hành, ít nhất ngươi có thể cho ta biết tên không? Không thể lúc nào cũng xưng “ngươi” được, nghe rất là khó chịu đó.”
“Ai làm bạn đồng hành với kẻ hèn nhát như ngươi chứ? Nếu không phải cấp độ hạch gen của ngươi quá thấp thì ta đã sớm giết ngươi rồi, cướp đoạt luôn hạch gen của ngươi.” Nữ tử áo xanh nói xong thì tiến ra ngoài.
Hàn Sâm cũng không để ý nhiều, theo sau nữ tử áo xanh cùng tiến về phía trước.
Nếu như nữ nhân này thực sự muốn lấy mạng hắn, cũng sẽ không bước ra vào lúc Quỷ Nguyệt muốn giết hắn.
Vừa rồi Hàn Sâm ở phía ngoài cũng phải mất một lúc mới có thể truyền tống tiến vào, nếu như nữ tử áo xanh không phải đang chờ hắn thì đã sớm đi xa rồi.
“Cho dù không phải bạn đồng hành, cho ta biết tên của ngươi cũng không có vấn đề gì chứ? Nếu không sau này cứ mỗi lần gặp ngươi, đều là xưng “ngươi”, thật sự rất khó nghe.” Hàn Sâm vừa đi bên cạnh nữ tử áo xanh vừa nói.
“Minh Nguyệt.” Nữ tử áo xanh nói.
“Minh Nguyệt, quả là một cái tên đầy ý nghĩa, người cũng như tên, đẹp đến mức khiến cho các ngôi sao sáng trên bầu trời đêm cũng phải thấy hổ thẹn.” Hàn Sâm cảm thán.
Nữ tử áo xanh trừng mắt với hắn: “Minh (u tối) trong Minh Giới, không phải Minh (ánh sáng) trong Minh Nguyệt, nghĩa là ánh trăng của Minh Giới đó.”
“Minh Nguyệt… Minh Nguyệt… Sao cái tên này lại có chút giống với tên Quỷ Nguyệt kia thế?” Hàn Sâm nhắc đi nhắc lại.
“Gì mà ta giống nàng ấy, nàng ta chỉ đơn giản là đang bắt chước ta của
†a thôi.” Minh Nguyệt bĩu môi nói.
Hàn Sâm và Minh Nguyệt tiến về phía trước, mặc dù bề ngoài Minh Nguyệt nói rất ghét Hàn Sâm, nhưng cũng không hề nói không đồng ý để hắn đi cùng mình, cũng không hề trầm mặc, u buồn như lúc trước ở trong tranh.
Chỉ là trong lúc hai người nói chuyện, Minh Nguyệt rất “đành hanh”, lúc nào cũng châm chọc Hàn Sâm, Hàn Sâm cũng chỉ đành cười cười cho qua.
Sau khi vượt qua một ngọn núi thì hai người bèn nghỉ chân, nhìn xung quanh một cái, Minh Nguyệt nhìn chằm chằm về hướng sơn cốc lạnh lùng nói: “Nếu đã tới rồi còn không mau xuất hiện đi, muốn đánh lén bọn ta thì ngươi nhầm to rồi đấy.”
Minh Nguyệt vừa dứt lời, trong sơn cốc lập tức truyền đến âm vang của tiếng vó ngựa.
Rất nhanh sau đó hai người nhìn thấy một nhân mã thân mặc trọng giáp, tay cầm một cây trường thương hồng tinh, trong ánh mắt tràn đầy huyết sắc, từ trong sơn cốc phi ra.
“Đây là chiến hồn gen!” Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào nhân mã trọng giáp kia nói.
“Chiến hồn gen là cái gì vậy?” Hàn Sâm thắc mắc.
“Thứ sinh vật được sinh ra trong chiến trường gen, bản thân bọn chúng có thể được coi là một hạch gen, giết chết bọn chúng đồng nghĩa với việc có thể tăng cường hạch gen của bản thân.” Minh Nguyệt dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Tuy nhiên chiến hồn gen này rất ít khi xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện, đương nhiên cấp bậc sẽ không quá thấp, thậm chí còn có thể là cấp Hoàng Kim, ít nhất con nhân mã trước mặt này cũng phải là cấp Bảo Thạch, vừa hay nếu giết được nó, ta có thể cường hóa hạch gen của mình.”
Vừa nói, Minh Nguyệt vung ô trong tay lên, giống như luồng gió xông thẳng tới phía của nhân mã trọng giáp.
Nhân mã trọng giáp cũng điên cuồng phi tới, cây trường thương hồng tinh trong tay cũng được huy động, nhất thời cản được đòn của Minh Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận