Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 346: Quân Cờ

Hàn Sâm tin rằng tiềm lực thân thể của mình nhất định rất mạnh, dù sao thân thể này đã có được siêu siêu cấp thần gen, tiềm năng của hắn sẽ mạnh đến mức không có cách nào đo lường được.
Nhưng mà muốn khai thác tất cả mọi tiềm năng ra, cũng không phải là chuyện dễ dàng, Phụ Hà chính là để cho thân thể lần lượt ở vào trạng thái phụ tải cực hạn, đi tìm hiểu ưu khuyết thân thể, kích phát ra năng lực ẩn giấu trong thân thể, khiến cơ năng đạt đến cực hạn.
Điều này cần phải có sự hiểu rõ về bản thân, biết rõ bên trong thân thể của mình có bộ phận nào còn có tiềm lực có thể nghiền ép, nếu như không hiểu gì về thân thể của mình, vậy rất có thể sẽ nghiền ép quá độ, khiến cho thân thể sụp đổ.
Quá trình tu luyện Phụ Hà cũng chính là một quá trình thăm dò cực hạn và khống chế, để mỗi một tấc xương, mỗi một bó cơ cùng mỗi một tế bào đều khai tác đến mức tận cùng, nhưng sẽ không để thân thể sụp đổ, đây là yêu cầu cần đạt được của Phụ Hà.
Đương nhiên, hiện tại Hàn Sâm đạt tới loại trình độ đó là bởi vì có Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, hắn hiểu rất rõ bản thân và trình độ khống chế mạnh hơn người bình thường nhiều lắm, như thế cũng có trợ giúp rất lớn đối với chuyện hắn tu luyện Phụ Hà.
Mà lần lượt trải qua trạng thái cực hạn, Hàn Sâm dần cảm giác được Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật cũng hơi chút tăng lên, có lẽ có thể đạt tới cảnh giới thứ nhất.
- Lại đến…
Đợi đến khi thân thể khôi phục lại, Hàn Sâm lại một lần nữa mở ra thiết bị trọng lực, để thân thể chìm trong mồ hôi nóng rực lóe ra lực lượng càng ngày càng mạnh.
Chỉ là Hàn Sâm cũng khống chế cơ thể rất tốt, để thân thể của mình không đến mức sụp đổ trong trạng thái cực hạn, Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật ở phương diện này có tác dụng rất lớn.
- Sư huynh, ngày mai có một yến hội nhỏ, anh cùng tham gia có được không?
Vương Manh Manh vẻ mặt chờ đợi dùng mắt to nhìn Hàn Sâm cầm.
- Yến hội gì?
Hàn Sâm có chút kinh ngạc nhìn Vương Manh Manh.
- Sư huynh cứ đến rồi sẽ biết, phải đến nha.
Vương Manh Manh ngây thơ nói.
- Được rồi.
Hàn Sâm đồng ý, Vương Manh Manh hiếm khi mở miệng yêu cầu hắn, chỉ là tham gia một yến hội mà thôi, chỉ là một bữa cơm bình thường mà thôi.
Vương Manh Manh vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng nói cho Hàn Sâm biết thời gian yến hội, còn nói sẽ đến đón hắn.
Chờ đến khi tham gian yến hội đó, Hàn Sâm mới biết được buổi yến hội này cũng không tổ chức trong trường quân đội, Vương Manh Manh mang theo Hàn Sâm đến một hoa viên tư nhân, trong hoa viên có trưng bày rất nhiều đồ ăn và rượu ngon, Hàn Sâm tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống ăn cái gì đó, mà Vương Manh Manh lại đi thay quần áo.
- Hàn Sâm, tại sao cậu lại ở chỗ này?
Có một người đi một mình vào hoa viên, thấy Hàn Sâm ngồi trên ghế dài uống rượu thì kinh ngạc kêu thành tiếng.
- Đường Chân Lưu.
Hàn Sâm cũng ngẩn người, không nghĩ tới lại gặp được Đường Chân Lưu ở chỗ này.
- Cậu và Vương gia có quan hệ?
Đường Chân Lưu đi đến ngồi xuống bên cạnh Hàn Sâm, thần sắc có chút cổ quái nhìn Hàn Sâm.
- Tôi và Vương Manh Manh là đồng học, là cô ấy mời tôi tới tham gia yến hội.
Hàn Sâm đáp.
Đường Chân Lưu hơi giật mình nhìn Hàn Sâm, vẻ mặt càng thêm cổ quái:
- Cậu sẽ không nói với tôi là cậu không biết rằng hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của vị thiên kim Vương gia đấy chứ?
Hàn Sâm lập tức ngẩn người:
- Hôm nay là sinh nhật của Manh Manh?
- Cậu thật sự không biết? Ha ha, vậy quan hệ của cậu và vị thiên kim Vương gia kia thật sự rất không tồi.
Đường Chân Lưu cười vỗ vỗ bả vai Hàn Sâm.
Hàn Sâm lập tức thấy buồn bực, nếu hắn biết hôm nay là sinh nhật Vương Manh Manh, thì ít nhiều cũng mua một món quà sinh nhật, hiện tại hai tay trống không đến ăn chùa, hình như có chút không ổn lắm.
Hiện tại muốn đi mua qua thì không còn kịp rồi, Hàn Sâm nghĩ xem trên người mình có đồ vật gì đó có thể tặng người, nhưng sờ sờ trên người một hồi lại đành bó tay, hắn không mang theo gì cả.
- Lão Đường, anh có mang nhiều thêm lễ vật hay không, cho tôi mượn một phần.
Hàn Sâm hy vọng nhìn Đường Chân Lưu.
- Tôi chỉ mang theo một phần lễ vật thôi, làm gì có mà cho cậu, hơn nữa, quà sinh nhật còn phải mượn sao?
Đường Chân Lưu bĩu môi một cái nói.
Hàn Sâm còn muốn nói điều gì, nhưng thấy lại có người tiến vào hoa viên, hơn nữa lần này có rất nhiều người tới, phần lớn đều là thanh niên hai ba mươi tuổi.
Trong đám thanh niên nam nữ kia, Hàn Sâm lại nhìn thấy Thần Thiên Tử và Hoàng Phủ Bình Tình.
Tiệc sinh nhật rất náo nhiệt, cũng không có mấy người để ý tới Hàn Sâm, Hàn Sâm tự vui cười ngồi một bên ăn uống, Đường Chân Lưu lại như cá gặp nước lượn quanh tất cả các vị công tử danh viện, rất được người hoan nghênh.
Nếu so sánh ra, Thần Thiên Tử lại biến thành trầm tĩnh hơn rất nhiều, không còn kiêu ngạo ương ngạnh giống như ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, thậm chí có thể dùng hai chữ yên tĩnh để hình dung y.
- Lúc nào mới tấn chức tới không gian Tí Hộ Sở thứ hai?
Hàn Sâm đang ngồi một bên chăm chỉ ăn uống, Thần Thiên Tử lại bất ngờ đi tới bên cạnh hắn, dùng giọng điệu thập phần bình thản hỏi một câu.
- Còn phải đợi hai ba năm nữa.
Hàn Sâm ngây người, sau đó mới mở miệng trả lời, người này và Thần Thiên Tử trong ấn tượng của hắn hoàn toàn bất đồng, hắn vô cùng hoài nghi người này có phải là bị người xuyên việt đoạt đi thân thể hay không, trên thực tế người đứng ở trước mặt hắn không phải là Thần Thiên Tử chân chính.
Thần Thiên Tử nhếch miệng, lộ ra một nụ cười kỳ dị, giơ chén rượu trong tay lên khẽ nhấm một hớp:
- Tôi biết cậu đang suy nghĩ gì, nhưng từ khi tiến vào không gian Tí Hộ Sở thứ hai, tôi không còn coi cậu thành thành địch nhân nữa, bởi vì địch nhân của tôi chỉ có ở không gian Tí Hộ Sở thứ hai, mà cậu không phải. Chưa tiến lên không gian Tí Hộ Sở thứ hai, cậu sẽ vĩnh viễn không biết cái gì mới thật sự là cường đại, cũng không biết được trước kia mình ngây thơ đến cỡ nào.
- Sau này tới không gian Tí Hộ Sở thứ hai, nếu có cơ hội thì đến Tí Hộ Sở Hắc Đế, tôi rất hoan nghênh cậu tới làm việc trong đội ngũ của tôi, tài bắn cung của cậu rất không tồi, thủ hạ cua tôi cũng rất thiếu người như cậu. Mau mau đến không gian Tí Hộ Sở thứ hai đi, nếu không cho dù ở không gian Tí Hộ Sở thứ nhất xưng vương xưng bá thế nào, cũng chỉ là một trò chơi ngây thơ mà thôi.
Thần Thiên Tử nói xong vỗ vỗ bả vai Hàn Sâm, quay người đi đến trong góc cách đó không xa rồi ngồi xuống, tiếp tục uống rượu nhìn trai thanh gái lịch trong hoa viên.
Hàn Sâm nhíu mày nhìn Thần Thiên Tử, có chút kinh ngạc, Thần Thiên Tử nếu là hận không giết được hắn, Hàn Sâm sẽ không có cảm giác gì.
Nhưng bây giờ Thần Thiên Tử lại bắt đầu bỏ qua hắn, hoàn toàn không đặt hắn ở trong mắt, chuyển biến như vậy vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa vẻ thờ ơ trong mắt Thần Thiên Tử lúc nhìn hắn, Hàn Sâm cũng có thể cảm giác được, Thần Thiên Tử đã không coi hắn là đối thủ.
Hiện tại Thần Thiên Tử đối xử với Hàn Sâm, giống như đang coi Hàn Sâm thành một con cờ, mà y là người đánh cờ, một người đánh cờ sao có thể coi một con cờ thành đối thủ được, càng không thể nào hận hắn.
- Chỉ là đi vào không gian Tí Hộ Sở thứ hai sớm vài năm mà thôi, cũng chưa chắc đã tài trí hơn người.
Hàn Sâm nhếch miệng, cũng không đặt Thần Thiên Tử trong lòng, nếu không phải có thể dùng siêu siêu cấp thần gen đầy đủ tiến vào không gian Tí Hộ Sở thứ hai, đây mới thực sự là tổn thất to lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận