Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2947. Mệnh quý

“Mệnh hồn quả nhiên không thể đặt dấu bằng với sức mạnh cấp bậc.” Hàn Sâm do dự một lúc rồi lại lấy một giọt máu từ vết thương của Tiểu Kim Ngư vẩy lên bề mặt của bia định mệnh.
Giống như ban nấy, sau khi bia định mệnh hút máu của Tiểu Kim Ngư, thì đỉnh bia đá bèn xuất hiện con số bốn chữ số, sau đó nhanh chóng nhảy lên.
Vốn Hàn Sâm cũng chẳng đặt nhiều hy vọng, dù sao thì mệnh hồn của mẹ nó là Đại Kim Ngư chỉ có hai mươi sáu điểm, e rằng mệnh hồn của Tiểu Kim Ngư cũng không nặng lắm.
Nhưng con số trên bia đá lại nhanh chóng vượt mốc lên ba chữ số, hơn nữa còn đang tăng với tốc độ điên cuồng, chỉ trong phút chốc đã vượt lên bốn chữ số.
“Cái thứ mệnh hồn này cũng thật là kỳ lạ, sinh mạng có quan hệ huyết thống, mà trọng lượng của mệnh hồn lại chênh lệch lớn tới vậy ư?” Hàn Sâm càng cảm thấy kinh ngạc.
Cửu Thiên Đế ở một bên đáp: “Mặc dù nói mệnh hồn đã có từ thời xưa nhưng bình thường rất khó gặp được mệnh hồn, chỉ có những dị chủng như bia định mệnh mới chứng minh được sự tồn tại của mệnh hồn từ khía cạnh khác. Nhưng mà trọng lượng của mệnh hồn rất khó nói rõ, có những sinh mạng cấp thấp thì có mệnh hồn rất nặng, có những mệnh hồn của sinh vật cấp cao thì lại rất nhẹ. Cho dù là sinh vật có quan hệ huyết thống, trọng lượng mệnh hồn cũng là khác nhau, rất khó để đoán ra rốt cuộc có quy luật như thế nào.”
Hàn Sâm khế gật đầu, ánh mắt nhìn theo con số mệnh hồn của Tiểu Kim Ngư đang nhảy lên, một lúc sau, con số mệnh hồn của Tiểu Kim Ngư dừng lại ở con số bảy nghìn bốn trăm chín mươi ba.
“Mệnh hồn nặng hơn ba ngàn kg, kém mệnh hồn năm ngàn kg rất nhiều.” Cửu Thiên Đế nhìn thấy thí nghiệm mệnh hồn của Tiểu Kim Ngư dừng lại, thở dài nói.
Đại Quốc Sư Cổ Uyên cũng nói: “Đáng tiếc quá, nếu như có thể vượt mốc nhảy đến năm ngàn kg thì có lẽ chúng ta sẽ thoát được.”
“Quốc Sư Cổ Uyên đã kiểm tra chưa?” Hàn Sâm nhìn Cổ Uyên hỏi.
“Chúng ta đều đã kiểm tra rồi, từ vài trăm đến vài nghìn thôi, không có ai vượt mốc đạt được mốc năm ngàn kg cả, nếu không thì cũng chẳng đến nỗi bị nhốt ở đây như vậy.” Cổ Uyên dừng lại một chút rồi nhìn Hàn Sâm nói: “Bây giờ ở đây chỉ còn hai cha con các ngươi là vẫn chưa kiểm tra thôi, mong rằng trong hai cha con các ngươi có người có thể vượt được mốc mệnh hồn nặng năm ngàn kg. Như vậy thì chúng ta mới có một đường sống, nếu không tất cả đều sẽ bị nhốt chết ở đây.”
Hàn Sâm khế gật đầu, ép một giọt máy tươi từ ngón tay ra và vẩy về phía bia định mệnh.
Máu tươi của Hàn Sâm cũng là màu đỏ, đỏ như viên hồng ngọc trong suốt vậy. Giọt máu ấy rơi lên bia định mệnh rồi vỡ bung ra, bị bia định mệnh hút vào khiến cả tấm bia đá đều trở nên sáng lóng lánh óng ánh như hồng ngọc.
Con số trên đỉnh bia đá lại hiện ra, nhanh chóng chuyển động. Trong sự tăng lên không ngừng của con số, chẳng mấy chốc đã nhảy qua ba chữ số, đột phá tới mốc bốn chữ số.
“Công tử quả nhiên là người mệnh quý, nhanh như vậy đã vượt mốc lên hàng bốn, có lẽ vượt mốc năm ngàn kg cũng không phải chuyện gì khó.” Cửu Thiên Đế nhìn thấy mệnh hồn của Hàn Sâm lên đến một nghìn, bèn bày ra vẻ mặt nịnh bợ nói.
_,
“Ngươi hơi coi trọng hắn rồi đấy.” Thủ tọa Trấn Thiên Cung thản nhiên nói.
Người khác không rõ chứ hắn thì rất rõ, Hàn Sâm là sinh vật đi ra từ Tí Hộ Sở, hơn nữa trước đây hắn đã từng nhìn thấy tư chất thiên phú của Hàn Sâm. Bởi vì trạng thái gen rất không ổn định cho nên thiên phú cũng chỉ thường thường thôi.
Mặc dù trọng lượng của mệnh hồn không có quan hệ tất yếu với gen thiên phú, nhưng mà chuyện quy tắc của Tí Hộ Sở sẽ làm tổn hại đến mệnh hồn lại không có mấy người biết được.
Thủ tọa Trấn Thiên Cung từng muốn xông thẳng vào Tí Hộ Sở và đã phải chịu thiệt trên phương diện này nên hắn biết rất rõ.
Chuyện Tỉnh tộc trốn vào Tí Hộ Sở có không ít cường giả các tộc biết. Sống trong loại quy tắc đó như thế, nếu nói mệnh hồn của Tinh tộc đi ra từ trong đó vượt qua năm ngàn kg thì đương nhiên hắn không tin rồi.
Đám người Quốc Sư Cổ Uyên cũng nhìn chằm chằm vào con số trên bia định mệnh, trong lòng bọn họ đều mong chờ mệnh hồn của Hàn Sâm có thể vượt qua năm ngàn kg.
Cửu Thiên Đế nghe lời mà thủ tọa Trấn Thiên Cung nói thì có hơi nổi giận, hắn lạnh lùng nói: “Mệnh của công tử quý không thể nói đâu phải thứ mà một kẻ mệnh hèn như ngươi được phép đoán bừa.
“Vậy sao? Vậy để bổn tọa xem thử mệnh của hắn quý nhường nào nào.” Thủ tọa Trấn Thiên Cung nói bâng quơ nhẹ nhàng nhưng nét mặt đó lại khiến Cửu Thiên Đế vô cùng khó chịu, hận không thể đi lên tát chết hắn luôn.
“Năm ngàn rồi…” Một người trongtộc Hoàng Cực nhìn thấy trọng lượng mệnh hồn của Hàn Sâm đã vượt mốc năm ngàn điểm, trong lòng không khỏi dâng lên một tia hy vọng.
“Tán ngàn rồi…” Ánh mắt của Cổ Uyên hơi thay đổi.
Sau khi vượt qua con số chín nghìn, trong ánh mắt của thủ tọa Trấn Thiên Cung cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng có hơi không dám tin rằng Hàn Sâm đi ra từ trong Tí Hộ Sở lại có mệnh hồn nặng như vậy.
“Kỳ lạ quá, quy tắc của Tí Hộ Sở rõ ràng sẽ làm suy yếu mệnh hồn, hắn đi ra từ Tí Hộ Sở sao lại có mệnh hồn nặng như vậy chứ?” Thủ tọa Trấn Thiên Cung thầm chau mày.
Con số vẫn đang không ngừng nhảy lên, cách con số chín nghìn chín trăm chín mươi chín ngày càng gần, vài vị Thần Hóatộc Hoàng Cực không khỏi nín thở gắt gao nhìn chằm chằm vào con số trên bia đá, chỉ mong con số đó nhảy nhanh lên chút, nhanh chóng vượt qua cực hạn.
Cuối cùng trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, bốn hàng chữ số trên bia đá đều chạy tới số chín, biến thành chín nghìn chín trăm chín mươi chín, cùng lúc đó con số trên bia định mệnh cũng tạm dừng chốc lát.
Lần dừng lại này không đến một giây, nhưng trong mắt mấy ngườitộc Hoàng Cực nó lại dài đằng đãng giống như một thế kỷ vậy.
Một giây sau, con số trên bia đá lại nhảy một cái, nhưng lần này không †ăng giá trị số, mà ngược lại còn về không hết, trở về trạng thái lúc mới bắt đầu.
Mọi người đều ngẩn ra, một Thần Hóatộc Hoàng Cực nói: “Chuyện gì thế này? Không phải nói vượt qua được năm ngàn kg là sẽ thoát được khỏi trấn áp của bia định mệnh sao? Trọng lượng mệnh hồn sao lại quay lại không rồi?”
“E là mệnh hồn của Hàn Sâm nặng vừa đủ bốn nghìn chín trăm chín mươi phẩy năm kg, chưa tới nổi năm nghìn cân?”
“Mau đến phía sau bia đá nhìn xem, mệnh hồn của Hàn Sâm có chiếu lên trên đó không.”
Mọi người đang muốn quay lại xem thì đột nhiên nhìn thấy ánh sáng trên bia định mệnh sáng chói, tấm bia định mệnh bị máu tươi của Hàn Sâm nhuộm thành màu giống như hồng ngọc kia phóng ra hào quang muôn trượng, giống như hàng vạn ráng mây lành đang trôi.
Cả đại vũ trụ cũng bắt đầu rung lắc, mà bia định mệnh tỏa ra hào quang muôn trượng lại từ từ rút ra khỏi mặt đất, dần bay lên rời xa mặt đất, lơ lửng trên bầu trời.
“Grào!” Trong lúc mọi người thấy vô cùng ngạc nhiên không biết nên làm gì thì nghe thấy bên trong bia định mệnh truyền ra một tiếng thú rống kinh hồn. Lát sau mọi người nhìn thấy tấm bia định mệnh đỏ rực kia biến thành màu trắng thuần khiết chỉ trong nháy mắt, một con Thánh Thú Kỳ Lân cả người màu ngọc bạch đạp không bay ra từ trong †ấm bia đá đó, thánh quang như ánh mặt trời trên người nó chiếu sáng cả Thánh Vực u tối.
Mặt đất tan hoang đổ nát, kiến trúc như phế tích, các thiết bị hư hao, nhờ vào thánh quang mạnh mẽ bộc phát ra từ trên người Thánh Kỳ Lân, đám người Hàn Sâm đều nhìn rõ được mọi thứ ở xung quanh. Ngoài ra còn có những bóng dáng giống như tiên nữ đang bồng bềnh trên đống đổ nát kia, nhưng mà cơ thể của những tiên nữ đó lại đều ở trong trạng thái bán trong suốt giống như thạch rau câu màu xanh vậy. “Đó chính là Không Mi…” Hàn Sâm chợt nhớ tới miêu tả của Cửu Thiên Đế về Không MỊ.
Hết chương 2947.
Bạn cần đăng nhập để bình luận