Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 768: Thánh Tê

Nhưng mà ngay cả Hắc Hỏa Phượng Hoàng cùng sinh vật khủng bố bên trong mây đen vào lúc này đều không dám đi qua, đương nhiên Hàn Sâm càng không dám đi qua, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn thánh huyết rơi xuống cát đen.
Rống!
Tê giác màu trắng một lần nữa ngửa mặt lên trời gào thét, da thịt trên người giống như là núi đá bị nứt ra văng tung tóe rơi xuống, mang theo mảng lớn máu tươi rơi vào trong cát đen.
Hàn Sâm nhìn tới ngơ ngẩn, con tê giác màu trắng này quá khổng lồ, cảnh tượng này cơ hồ giống như là núi cao sụp đổ, giống như là một tòa Ngọc Sơn đang chảy xuống máu tươi.
Rống!
Máu thịt của con tê giác màu trắng sụp đổ, đã có thể mơ hồ nhìn thấy xương trắng ở trong đó, từng dòng thánh huyết giống như là thác nước theo thân thể của nó chảy xuôi xuống, bên trong tiếng gào to kia đã tràn đầy thống khổ, kêu tới tê tâm liệt phế.
- Biết sớm như thế, cần gì phải tham ăn như vậy, rơi vào kết cục bạo thể.
Trong lòng Hàn Sâm thầm than một tiếng, thấy thế nào thì con tê giác màu trắng kia cũng đã sắp xong đời rồi, không có khả năng sống sót tiếp.
Ầm ầm!
Da thịt của con tê giác màu trắng sụp đổ, càng ngày càng nhiều máu bị tróc bong rơi xuống, nó đã không có cách nào đứng thẳng nữa, thánh quang trên người ảm đạm, ầm ầm nằm lăn ở trong cát đen.
Khắp Hắc Sa Mạc đã bị máu của con tê giác màu trắng nhuộm đỏ, hầm cát lớn kia đã biến thành một cái áo máu, thoạt nhìn thì tê giác màu trắng đã hấp hối, chỉ có thể phát ra tiếng gầm nhẹ có chút yếu ớt, thân thể đã có thể nhìn thấy xương trắng ơn ởn, đang run rẩy, nỗi thống khổ do máu thịt bị tróc bong từ bên trong xương cốt như vậy, thật sự không ai có thể tưởng tượng nổi.
Mắt thấy tê giác màu trắng đã hoàn toàn đã không có năng lực chiến đấu nữa, Hàn Sâm nhìn về phía Hắc Hỏa Phượng Hoàng cùng sinh vật bên trong mây đen, cảm thấy đây đã là thời điểm để cho chúng xuất thủ rồi.
Thế nhưng mà mặc dù chúng vô cùng vội vàng xao động, nhưng vẫn không hề lao xuống.
Lúc Hàn Sâm đang nhíu mày, lại đột nhiên nghe được bốn phía truyền đến tiếng vang ầm ầm, hình như có thiên quân vạn mã đang gào thét lao tới.
Quay đầu nhìn lại, lập tức làm cho Hàn Sâm càng thêm hoảng sợ, chỉ thấy trên trời dưới đất, khắp nơi đều là vô số các loại dị sinh vật đang chạy như điên tới bên này.
Rắn, côn trùng, chuột, kiến, ưng nhạn chim tước, sói gấu hổ báo các loại, trên trời dưới đất lúc nhúc khắp nơi đều có, giống như là biển gầm, theo bốn phương tám hướng xông về con tê giác màu trắng đã cơ hồ chỉ còn lại có khung xương.
Hàn Sâm vội vàng triệu hoán Tiểu Thiên Sứ ra, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu, dị sinh vật xông lại đông như vậy, chỉ sợ sẽ là một cuộc ác chiến.
Thế nhưng mà những dị sinh vật đó không thèm để ý đến hắn, trực tiếp vọt qua bên cạnh hắn, trong mắt giống như chỉ có con tê giác màu trắng kia.
Trong số những dị sinh vật này, có rất nhiều con đều là Hàn Sâm đã gặp, đại đa số đều không phải là dị sinh vật cao cấp gì, có cấp nguyên thủy, cũng có cấp biến dị, tự nhiên cũng có cấp thần huyết.
Chúng nó giống như là bị thứ gì đó triệu hoán, tựa như không nhìn thấy những thứ bên cạnh, chỉ là liều mạng phóng tới con tê giác màu trắng sắp chết kia mà thôi.
Hàn Sâm trơ mắt ra nhìn chúng tiến lên, lại đột nhiên nghe được một tiếng chim hót cao vút vang lên, lập tức chỉ thấy ngọn lửa màu đen phô thiên cái địa lao xuống đốt cháy rất nhiều dị sinh vật, mảng lớn dị sinh vật đều rơi vào trong biển lửa.
Dĩ nhiên là hai cánh của con Hắc Hỏa Phượng Hoàng kia quạt ra mảng lớn lửa màu đen, ngăn trở những con dị sinh vật đó phóng tới chỗ con tê giác màu trắng.
Bên trong đám mây đen kia cũng truyền ra một tiếng rống lớn, Lôi Điện màu xanh giống như một cái lưới lan tràn ra, đánh toàn bộ dị thú loài chim đang bay tới chỗ tê giác màu trắng thành than cốc.
Một con thú màu xanh giống y hệt như Kỳ Lân từ trong mây đen lao ra, toàn thân tản ra uy áp kinh khủng.
Đồ sát! Một trận đại đồ sát!
Máu chảy thành sông, hài cốt chất như núi, những dị sinh vật đó giống như không muốn sống phóng tới chỗ tê giác màu trắng.
Mà hai con sinh vật siêu cấp thần huyết kinh khủng kia lại ngăn trở chúng phóng tới chỗ tê giác màu trắng, ngọn lửa đen cùng tia sét màu xanh vô tình, đánh mảng lớn dị sinh vật chết cháy, không có một con dị sinh vật nào có thể tới gần tê giác màu trắng.
Hàn Sâm nhìn thấy thế trong lòng vô cùng rung động, những dị sinh vật đó vậy mà hoàn toàn không để ý tới thần uy của hai con sinh vật siêu cấp thần huyết, vẫn không sợ chết phóng tới chỗ con tê giác màu trắng.
Trong lúc nhất thời đất trời là một mảnh thảm thiết, vô số sinh linh trong nháy mắt bị hủy diệt, coi như là hai con sinh vật siêu cấp thần huyết cũng có chút khó có thể chém giết toàn bộ bọn nó, đều đã lùi đến bên cạnh hố cát, một chim một thú đều thủ ở bên cạnh, rút nhỏ phạm vi chém giết, như thế mới có thể ngăn cản được đám dị sinh vật giống như thủy triều kia trùng kích.
Giờ phút này Hàn Sâm mới hiểu được cái gì gọi là đồ sát, so sánh với, nhân loại săn giết dị sinh vật quả thật là quá yếu ớt, vô số dị sinh vật ở trong ngọn lửa rú thảm, nhưng vẫn mang theo ngọn lửa phóng tới chỗ tê giác màu trắng.
Ở trong mưa gió sấm chớp đằng kia, một con cự thú toàn thân đã bị đánh cho cháy đen, vẫn giãy dụa bò về hố cát, quả thực giống như là ác quỷ ở trong địa ngục.
Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy kỳ quái, hai con sinh vật siêu cấp thần huyết này, tự mình không đi cướp thịt của tê giác màu trắng, ngăn cản đám dị sinh vật kia làm gì?
Nếu như chúng cảm thấy con tê giác màu trắng còn chưa chết hẳn, thực lực vẫn còn tồn tại, cũng có thể để cho đám dị sinh vật kia đi qua, để cho chúng nó đi xung phong mới đúng.
Thế nhưng mà chúng lại ngăn trở tất cả dị sinh vật nào tới gần con tê giác màu trắng sắp chết kia, mình cũng không có ý định muốn xông tới, điều này khiến cho Hàn Sâm vô cùng khó hiểu.
Rống!
Máu thịt bị tróc bong, tê giác màu trắng cơ hồ chỉ còn lại có khung xương một lần nữa phát ra tiếng gầm, chỉ là lúc này đã không có khí thế lúc trước nữa, khiến cho người nghe cảm thấy tim đập nhanh, có chút muốn rơi lệ.
Mà ở trong hốc mắt trống rỗng không có gì của tê giác màu trắng, thậm chí có một giọt nước mắt rớt xuống.
Ở trong hốc mắt trống rỗng tràn đầy máu tươi đằng kia, một giọt nước mắt này lại lộ ra thánh khiết thuần túy như thế, giống như là Thánh Linh bảo thạch sáng chói, tản ra vầng sáng thánh khiết.
Hàn Sâm nhìn giọt nước mắt kia nhỏ ở bên trong huyết tương, vầng sáng bị che giấu đi, mà thân thể của con tê giác màu trắng kia lại run run muốn đứng lên.
Theo thân thể của nó giãy dụa, máu thịt từ bên trên rơi xuống, đã chỉ còn lại có khung xương màu trắng. Dù vậy, tê giác màu trắng vẫn đứng lên, bộ xương kia ở trên núi thịt sông máu, lộ ra vẻ vô cùng bắt mắt, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Lúc này thánh quang ở trên người nó đã không còn, còn lâu mới có được uy thế như lúc trước, giống như chỉ là một bộ xương thông thường mà thôi, còn run run trong gió, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan mất.
Rống!
Tê giác màu trắng chỉ còn lại có khung xương một lần nữa ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm, ở trong màn đêm và dưới ánh trăng sáng tỏ lộ ra vẻ đặc biệt bi thương.
Một điểm hào quang thánh khiết ở trên sừng con tê giác màu trắng bay lên, giống như một ánh sao ở trong bầu trời đêm.
Điểm thánh quang ở trên sừng con tê giác màu trắng kia càng đốt càng mãnh liệt, rất nhanh đã làm cho cả sừng tê giác đều bốc cháy lên thánh quang màu trắng rừng rực, giống như một bó đuốc thiêu đốt lên ngọn lửa thần thánh, càng ngày càng rừng rực đẹp mắt.
Nhưng vẫn còn chưa kết thúc, thánh quang bên trên sừng tê giác chậm rãi lan tràn tới khung xương của con tê giác màu trắng, khiến cho bên trên xương cốt của con tê giác màu trắng cũng dần bốc cháy lên thánh quang.
Ở dưới màn đêm, thánh quang kia càng ngày càng sáng, khung xương của con tê giác màu trắng càng ngày càng có nhiều chỗ bị lây lan thánh quang, rất nhanh đã biến thành lửa nóng hừng hực, bao bọc toàn bộ tê giác màu trắng ở bên trong thánh diễm.
Rống!
Con tê giác màu trắng một lần nữa ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm giận dữ, tuyên chiến với vận mạng vô tình, thánh quang trên người như núi lửa phun trào, chiếu sáng toàn bộ sa mạc giống như ban ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận