Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1452. Sò Đá

Dế mèn đầu đỏ vùng vẫy mấy lần mà vẫn không thể thoát ra được, chỉ thấy dường như viên hồng ngọc ở đỉnh đầu của nó lóe lên một ánh sáng rực rỡ, có một thứ đang bay lơ lửng ở trên đầu nó.
Hàn Sâm nhìn một cách cẩn thận, đó là một bánh răng hồng ngọc có đường kính khoảng một mét, sau khi bánh răng xuất hiện thì lập tức xoay tròn với tốc độ cao, giống như một cái máy cắt kim loại, cắt vào bề mặt của Thánh Đằng đang trói con dế mèn đầu đỏ.
Thánh Đằng rắn chắc vậy mà cũng bị cắt ra, chẳng qua cũng chỉ cần dùng đến thời gian vài giây, răng cưa xoay tròn của hồng ngọc đã chặt đứt cánh tay thô ráp của Thánh Đằng.
Hàn Sâm không nói thêm lời nào xoay người bỏ chạy, vốn dĩ hắn cũng không phải là đối thủ của dế mèn đầu đỏ, gần đây lại không có đông
đảo sinh vật có thể cung cấp sức mạnh cho hạch gen Kim Tệ để trấn áp dế mèn đầu đỏ, ở lại chỗ này chính là đang chờ chết.
Nhân lúc dế mèn đầu đỏ còn chưa hoàn toàn thoát ra được, Hàn Sâm chỉ muốn chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tốt nhất là đợi sau khi dế mèn đầu đỏ cắt hết tất cả Thánh Đằng xong thì đã không còn †ìm được hắn nữa.
Nhưng mà không được như mong muốn, sau khi Hàn Sâm mới chạy được một hai ngàn mét thì đã nghe thấy tiếng kêu chít chít lớn ở phía sau, dế mèn đầu đỏ đã thoát khỏi đang đuổi theo hắn.
Đáng sợ hơn chính là, cái bánh răng hồng ngọc kia vẫn còn đang xoay tròn ở trên đỉnh đầu của dế mèn đầu đỏ, lần này lại bị nó đuổi tới thì tình hình có thể sẽ càng gay go hơn. Ngay cả Thánh Đằng mà bánh răng hồng ngọc cũng có thể chặt đứt được, vậy thì thân thể của Hàn Sâm càng không cần phải nói, nếu như bị cắt lên một nhát thì nhất định sẽ đứt thành hai khúc.
Hàn Sâm liều mạng chạy đi, nhưng không thể ngăn cản được khoảng cách của dế mèn đầu đỏ càng ngày càng gần hắn. Điều làm cho Hàn Sâm càng phiền muộn hơn chính là, không gian dưới lòng đất đã đến điểm cuối cùng, một tảng thạch bích lớn đập vào mắt, đã không còn
đường để chạy nữa rồi.
“Chết tiệt!” Hàn Sâm thầm chửi bậy, ánh mắt đang quan sát xung quanh tảng thạch bích, nhìn xem có hang động nào có thể dẫn đến nơi khác hay không.
Có rất nhiều hang động ở thế giới ngầm, nhưng mà bên trên một tảng thạch bích lớn như vậy mà ngay cả một cái khe đá cũng không có, chỗ nào cũng nhô lên gập ghềnh.
Hàn Sâm chỉ có thể xoay người chuẩn bị xông về phía bên trái, may là hang động ở dưới lòng đất này cũng vô cùng rộng lớn, hắn không cần trực tiếp chạy lại liều mạng với dế mèn đầu đỏ.
Nhưng mà Hàn Sâm đi được vài bước thì lập tức dừng lại, không phải là hắn gặp phải nguy hiểm gì, cũng không phải là có cái gì đó ngăn chặn đường đi của hắn, mà là cái con dế mèn đầu đỏ kia đang dừng lại đứng ở một nơi cách hắn khoảng ba mươi mét, nhìn chằm chằm theo dõi hắn, tuy nhiên nó không hề xông tới phía trước nữa.
Nếu như bây giờ Hàn Sâm chạy về, trái lại sẽ càng ngày càng đến gần nó, thế nên Hàn Sâm phải dừng lại.
Dế mèn đầu đỏ dừng lại ở chỗ này chít chít hét lớn về phía Hàn Sâm, nhưng vẫn không hề xông tới, điều này làm cho Hàn Sâm cảm thấy cực kỳ quái lạ, lúc Hàn Sâm đang hoài nghỉ thì Bảo Nhi lại đột nhiên kêu lên: “Cha ơi, ngươi nhìn phía sau đi.”
“Phía sau? Phía sau không phải là thạch bích sao?” Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy khó hiểu, nhưng mà vẫn quay đầu nhìn về phía thạch bích ở đẳng sau, lúc này vừa mới nhìn thấy đã làm cho Hàn Sâm lập †ức chấn động.
Những chỗ không bằng phẳng ở phía trên tảng thạch bích kia, thoạt nhìn thì dường như là từng tảng đá nhỏ có kích thước lớn bằng cái cối xay, nhưng mà bây giờ Hàn Sâm mới nhìn thấy được, những thứ kia đều không phải là tảng đá, mà là vỏ sò rất giống với tảng đá.
Những cái vỏ sò khổng lồ kia giống như viên đá vây quanh phía trên thạch bích, lúc này đã mở vỏ sò ra, để lộ ra thịt mềm màu đỏ tươi ở bên trong.
Trên tảng đá kéo dài mấy trăm mét, khắp nơi đều là loại sò đá như này, lúc này tất cả bọn chúng đã mở ra, để lộ ánh sáng long lanh phát ra từ trên thịt mềm đỏ tươi, bề mặt bên ngoài vừa kỳ dị lại vừa hùng vĩ.
Hơn nữa ở bên trong một vài sò đá, Hàn Sâm còn nhìn thấy những viên ngọc giống như trân châu, to hơn rất nhiều so với trân châu của Liên Minh, viên nào viên nấy đều to bằng nắm đấm của một nam nhân trưởng thành, có màu đỏ tươi, hồng phấn lấp lánh, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Trong đầu Hàn Sâm cũng không có ý định muốn lấy viên ngọc, mặc dù không biết những thứ sò đá kia tồn tại ở cấp bậc nào, nhưng mà, nhưng mà dế mèn đầu đỏ dừng bước không tiến lên nữa, nhất định là nó có lý do cho việc đó. Mà nguyên nhân ở bốn phía xung quanh này, cũng chỉ có đám sò đá kia thôi.
Hàm Sâm dùng Động Huyền Khí Tràng quét qua, hắn phát hiện tất cả những sò đá lớn nhỏ kia cũng không hề đáng sợ như tưởng tượng của hắn, có rất nhiều sò đá đều chỉ có trình độ cấp nguyên thủy và cấp biến dị, còn một vài con có thể đạt đến trình độ cấp Thần Huyết.
Xem ra trình độ như vậy cũng hoàn toàn không có tư cách làm cho dế mèn đầu đỏ sợ hãi, không biết tại sao dế mèn đầu đỏ lại dừng bước không tiến lên.
Nhưng mà bây giờ Hàn Sâm đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, phía sau thì bị dế mèn đầu đỏ ngăn chặn, phía trước lại là ngõ cụt, còn có một bức tường sò đá, mặc dù trình độ cũng không được coi là cực kỳ cao, nhưng mà ngay cả dế mèn đầu đỏ cũng không muốn nhích tới gần bọn chúng thì nhất định là có cái gì đó kỳ lạ, đám sò đá chắc chắn có năng lực gì đó rất đặc biệt, khiến cho sinh vật Thần siêu cấp cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Lúc Hàn Sâm đang suy nghĩ thì lập tức thấy thịt mềm ở trong những con sò đá trông giống như một cái lưỡi kia từ từ vươn ra ngoài, hơn nữa càng đưa ra lại càng dài, vươn về hướng bên phía Hàn Sâm.
Thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, một đống lưỡi vươn về phía mình trên bức tường dài mấy trăm mét là cái hình ảnh kỳ quái như thế nào.
Hơn nữa những cái lưỡi kia còn càng đưa ra lại càng dài, thật sự giống như lưỡi của một con quỷ bị treo cổ, gần như là có thể kéo dài đến vô tận.
Hàn Sâm nhìn những thứ thịt mềm vươn ra từ sò đá kia, lại nhìn dế mèn đầu đỏ, dứt khoát rút Thái A Kiếm ra chém về phía cái lưỡi đang vươn tới đây.
Sức sống của những con sò đá này không mạnh, cho dù có nguy hiểm gì thì Hàn Sâm cũng có thể nghĩ ra cách đối phó, nhưng mà con dế mèn đầu đỏ kia thì hắn làm như thế nào cũng không thể đánh lại được.
Mức độ sắc bén của Thái A Kiếm đã không còn quá nhiều tác dụng ở Tí Hộ Sở thứ tư, nhưng mà cho dù là ở Tí Hộ Sở thứ tư thì độ cứng của Thái A Kiếm vẫn có thể dùng tốt được, chỉ cần sử dùng sức mạnh phù hợp thì vẫn có thể phát huy được uy lực không hề nhỏ.
Với năng lực thể xác của Hàn Sâm, kết hợp thêm với Thái A Kiếm thì khi một kiếm này hạ xuống, lập tức sẽ chặt đứt đầu của thịt mềm giống như đầu lưỡi kia, đoạn thịt mềm bị chém xuống rơi trên mặt đất, giãy dụa vài lần như một con rắn rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Phần còn lại của thịt mềm thì chảy ra chất lỏng màu hồng, rút về bên trong vỏ sò.
“Quả nhiên cũng chỉ là sinh vật cấp biến dị, xem ra cũng không mạnh lắm” Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy rất vui mừng, những sò đá này còn yếu hơn một chút so với tưởng tượng của hắn.
Hàn Sâm múa may Thái A Kiếm trong tay chặt đứt đầu lưỡi đang hướng về phía hắn, chỉ trong chốc lát đã chặt đứt rất nhiều thịt mềm, những thịt mềm giống như đầu lưỡi kia cũng không dám vươn về phía bên này của hắn nữa.
“Hình như những thứ như sò đá này cũng chẳng có năng lực gì đặc biệt nhỉ? Sức mạnh có vẻ cũng rất kém, rốt cuộc là dế mèn đầu đỏ đang sợ cái gì chứ?” Hàn Sâm suy tư nhìn về phía con dế mèn đầu đỏ.
Hắn phát hiện ra thế mà dế mèn đầu đỏ lại đang lùi về phía sau, đồng thời cũng cách xa thạch bích thêm một chút.
Trong lòng Hàn Sâm lập tức run lên, hắn hiểu được rằng chắc chắn những con sò đá này không hề đơn giản như vậy.
Không đợi Hàn Sâm quay đầu lại, đột nhiên có cảm giác cả cái hang động lớn cũng rung lắc bắt đầu chuyển động, cứ như thể đang xảy ra một cơn động đất, những tảng đá ở phía trên không ngừng rơi xuống.
Hàn Sâm tránh được những tảng đá rơi xuống kia, sau khi ổn định thân thể vững vàng thì quay đầu nhìn về thạch bích, lúc này vừa mới nhìn thấy đã làm cho Hàn Sâm giật mình hai mắt trợn trừng, vẻ mặt tràn đầy sự hoảng sợ, lập tức xoay người lao về phía con dế mèn đầu đỏ ở bên kia.
Bây giờ rốt cuộc Hàn Sâm cũng đã hiểu dế mèn đầu đỏ đang sợ hãi cái gì, hắn thà là đối mặt với dế mèn đầu đỏ, cũng không mong muốn trêu chọc phải thứ khủng bố như thế này.
Hết chương 1452.
Bạn cần đăng nhập để bình luận