Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 951: Lần Thứ Nhất Trân Quý

Hàn Sâm đi theo quản gia vào trong hoa viên ở phía sau trang viên, chỉ thấy ở trong hoa viên đằng kia có một hồ nước giống như là phỉ thúy, một con đường bằng đá dài nối thẳng tới một đình đá ở giữa hồ, Lưu Manh đang ngồi ở trong đình đá đó, lúc này đang nhìn Hàn Sâm mỉm cười.
- Lưu công tử, chẳng lẽ cậu muốn cho tôi xem sưu tầm đặc biệt, chính là hồ cá này sao?
Sau khi quản gia hơi hành lễ với Lưu Manh xong lui xuống, Hàn Sâm một mình đi vào trong thạch đình, liền thấy trong thạch đình rỗng tuếch, ngoại trừ những con cá bơi trong hồ kia, cũng không có gì khác nữa cả.
Lưu Manh nhìn Hàn Sâm chăm chú nói:
- Sưu tầm đặc biệt mà tôi muốn cho cậu xem, ở ngay trước mắt cậu.
- Cậu sẽ không phải là đang nói chính cậu đấy chứ?
Hàn Sâm trợn to mắt nhìn Lưu Manh.
Lưu Manh lại hết sức nghiêm túc:
- Đúng vậy, từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, vẫn một mực cố gắng tu hành đến nay, nhưng lại chưa bao giờ tự tay giết qua một người một vật nào, chưa bao giờ chính thức động thủ với người khác, với tôi mà nói, đây chính là sưu tầm vô cùng trân quý, tôi muốn đem lần thứ nhất này chia xẻ với cậu.
Hàn Sâm lập tức nở nụ cười khổ:
- Chỉ sợ là cậu đã tìm lộn người rồi, sưu tầm trân quý như vậy, hi vọng cậu vẫn nên thận trọng một chút, tìm một người đủ tư cách chia xẻ với cậu đi.
Lưu Manh lại vẫn bình tĩnh nói:
- Thân là một thành viên của Lan Đặc gia, tôi từ nhỏ đã nhận lấy chăm sóc cùng bảo hộ tốt nhất, mặc dù là ở bên trong Tí Hộ Sở, tôi cũng có thể cái gì đều không cần làm, có thể lấy được bất kỳ thứ gì mà tôi muốn.
- Đây là chuyện tốt.
Hàn Sâm nói ra.
Lan Đặc gia có quan hệ cùng các đại gia tộc trong toàn bộ Liên Minh, Lưu Manh có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy cũng là chuyện rất bình thường, theo Hàn Sâm, chuyện này cũng không có gì không tốt cả.
Lưu Manh gật đầu:
- Đây là chuyện tốt, nhưng với tôi mà nói, cũng là một chuyện vô cùng buồn bực. Dù tôi cố gắng thế nào đi nữa, mặc kệ tôi có thành tựu ra sao, ở trước mặt vinh quang của Lan Đặc gia, đều lộ ra vẻ không có ý nghĩa như cũ.
Hàn Sâm nhìn Lưu Manh không nói gì, hắn không có gia thế như vậy, tự nhiên không có cách nào cảm động lây đối với tâm tình của Lưu Manh.
- Tôi rất có hứng thú đối với tu hành, hơn nữa cũng đang cố gắng tu hành, nhưng mà với tư cách là người thừa kế của Lan Đặc gia, tôi căn bản không có cơ hội tìm được một người có thể nghiêm túc chiến một trận với tôi.
Lưu Manh tiếp tục nói.
Hàn Sâm nghĩ thầm:
- Cậu đang nói nhảm à? Ai lại tự nhiên không có việc gì lại thật sự đánh nhau với cậu, vạn nhất làm gì tới cậu, Lan Đặc gia có thể tha cho người ta sao?
- Cho đến tận lúc tôi xem trận chiến giữa cậu và Ngọc Già Lam, tôi đã quyết định rồi, cậu chính là đối thủ trong số mệnh của tôi, tôi nhất định phải đại chiến một trận nghiêm túc cùng với cậu.
Lưu Manh hưng phấn nhìn Hàn Sâm nói ra, con mắt đen láy như ngọc thạch kia tựa hồ cũng đang phát ra ánh sáng, chăm chú nhìn Hàn Sâm.
PHỐC!
Hàn Sâm thiếu chút nữa đã phun một ngụm máu ra ngoài, đây thật sự là tai họa trời giáng.
Bản thân không có việc gì làm, lại bị người thừa kế của Lan Đặc gia nhắm vào, còn coi hắn là đối thủ trong số mệnh, Hàn Sâm đều không biết mình phải tìm ai để đòi lại công đạo đây.
Hàn Sâm thật muốn nói với Lưu Manh:
- Đến cùng là cậu coi trọng tôi ở điểm nào nhất, tôi hiện tại sửa vẫn còn kịp sao?
Tựa hồ nhìn ra Hàn Sâm buồn bực trong lòng, Lưu Manh mỉm cười từ bên hông rút ra một thanh đoản kiếm liền vỏ, đặt ở trên mặt bàn trước mặt Hàn Sâm nói ra:
- Tôi biết nói như vậy sẽ để cho cậu cảm thấy khó xử, đây là một điểm nhỏ sưu tầm của tôi, nếu như cậu có thể đánh thắng tôi, nó sẽ là của cậu.
- Khụ khụ, tôi thấy hay là thôi đi, trình độ của tôi thật sự là quá bình thường, nếu không tôi đề cử cho cậu một người chính thức lợi hại. . .
Hàn Sâm vừa nói vừa nghĩ thầm:
- Cho dù cậu cho tôi 100 triệu, tôi cũng không thể nhàn rỗi không có chuyện gì chơi với người thừa kế của Lan Đặc gia, tôi cũng không phải người rỗi rãnh như cậu, không có việc gì tìm người đánh mình chơi.
Lưu Manh cũng không bởi vì Hàn Sâm nói như vậy mà tức giận, chỉ là đẩy thanh đoản kiếm tới trước mặt Hàn Sâm, tiếp tục nói:
- Cậu xem cây đoản kiếm này trước một chút rồi nói sau, đây không phải là kiếm hợp kim hiện đại, mà là kiếm khí thời đại viễn cổ của nhân loại chúng ta, là một thanh danh kiếm, tên của nó là Thái A.
Hàn Sâm đối với danh kiếm thời đại viễn cổ không biết gì hết, nhưng hắn biết rõ thời điểm đó công nghệ tinh luyện kim loại vô cùng lạc hậu, hơn nữa thời đó nhân loại còn ở vào giai đoạn tinh cầu nguyên thủy, tài nguyên kim loại bên trong tinh cầu cũng vô cùng có hạn, đừng nói là thép Z, ngay cả những kim loại phụ trợ bên trong thép Z đều không có vài loại, căn bản không có khả năng tạo ra binh khí gì tốt cả.
Bất quá Hàn Sâm cũng không từ chối Lưu Manh, đành phải cầm thanh kiếm kia lên, chậm rãi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, chỉ mới rút ra được một đoạn ngắn, một luồng sát khí nặng nề lập tức từ trên thân kiếm hiện ra, khiến cho tóc gáy của Hàn Sâm đều bị dựng lên, để cho lòng của hắn kinh hãi.
Hàn Sâm không khỏi quan sát tỉ mỉ thanh Thái A Kiếm này, thân kiếm dài không quá hai thước, nhưng lại còn rộng hơn kiếm bình thường một chút, giống như được đồng thau tạo thành, nhưng mà ở trong thân kiếm lại lộ ra một màu đỏ thắm giống như là mặt trời sáng sớm.
Đó thực sự không phải là màu máu, càng giống như là màu đỏ của mặt trời ở thời điểm âm dương giao hội kia.
Một thanh đồng thau cổ kiếm phong cách cổ điển, hiện ra sát khí khiến cho người ra khiếp sợ, nhưng mà ở bên trong sát cơ kia, lại có một luồng uy thế khó tả.
Nhưng cho dù kiếm này có chút khác biệt, dù sao vẫn là kết quả của thời đại viễn cổ, loại kim loại đồng thau này căn bản là không thích hợp để chế tạo binh khí, tùy tiện một thanh kiếm thép Z, cho dù là kiếm có hàm lượng thép Z không đến 1%, đều có thể đơn giản cắt đứt kiếm đồng thau.
- Kiếm này đúc ở một quốc gia thời đại viễn cổ tên là Sở quốc, là hai vị đại sư đúc kiếm vô cùng trứ danh đương thời liên thủ chế tạo, sau đó vị hoàng đế thứ nhất ở thời đại viễn cổ đoạt được, đứng đầu thập đại danh kiếm viễn cổ.
Lưu Manh giải thích nói.
Hàn Sâm không tính là người yêu kiếm, đối với dạng danh kiếm trông thì ngon mà không dùng được này cũng không có hứng thú gì, ở trong tư duy của Hàn Sâm, thực dụng mới là thứ quan trọng nhất, loại vật này có lẽ đặt ở trong viện bảo tàng mới phải.
- Cậu nhất định là cho rằng thanh kiếm này chỉ là tác phẩm nghệ thuật trông thì ngon mà không dùng được phải không?
Lưu Manh thấy biểu lộ của Hàn Sâm, đã biết rõ hắn đang suy nghĩ cái gì, khẽ cười nói.
- Thứ cho tôi nói thẳng, công nghệ chế tạo ở thời đại viễn cổ có lẽ là rất lạc hậu đi? Chuôi kiếm này thoạt nhìn cũng rất thô ráp, có lẽ nó có vẻ đẹp nghệ thuật, nhưng đáng tiếc tôi lại là một tục nhân không hiểu nghệ thuật.
Hàn Sâm nói.
Lưu Manh không lập tức nói chuyện, từ bên hông rút ra một con dao găm, trực tiếp đâm về phía Hàn Sâm đang đứng ở trước mặt mình.
Hàn Sâm lập tức chấn động, hắn thật không ngờ Lưu Manh vậy mà lại ở chỗ này ra tay với hắn, khoảng cách giữa hai người thật sự là quá gần, hơn nữa Lưu Manh ra tay cũng rất nhanh, khiến cho Hàn Sâm đã không còn kịp trốn tránh.
Hơn nữa Hàn Sâm cũng nhận ra tài liệu làm con dao gắm kia, dĩ nhiên là do thép Z nguyên thạch chế tạo mà thành.
Hàn Sâm đã không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp giơ Thái A Kiếm đang nắm trong tay lên ngăn cản, đồng thời thân hình di động, muốn mượn thời gian Thái A Kiếm bị cắt đứt kia để né tránh một nhát đâm này.
Răng rắc!
Quả thật là có thứ đã bị cắt đứt rồi, nhưng mà đó cũng không phải là Thái A Kiếm, mà là con dao găm thép Z nguyên thạch trong tay Lưu Manh kia.
Hàn Sâm nhìn Thái A Kiếm trong tay, lại nhìn lại con dao găm thép Z nguyên thạch bị cắt đứt trong tay Lưu Manh, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tin tưởng nhìn Thái A Kiếm.
- Thái A Kiếm vốn dài năm xích, ở thời đại viễn cổ đã coi như là đại kiếm, chỉ là về sau thanh kiếm này bị cắt thành hai nửa, đây chỉ là một nửa kiếm gãy trong đó, một nửa khác ở trong tay Tần gia, vị lão gia Tần gia kia đã từng nhiều lần muốn ra giá cao đổi về thanh kiếm gãy này, nhưng vẫn bị tôi từ chối.
Lưu Manh bình tĩnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận