Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1949. Hồn Khải

Hàn Sâm không khỏi ngây ra tại chỗ, trong phút chốc không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ thấy quang phù trên trán Phật tử Thất Linh lóe lên ánh sáng kỳ lạ, mà cùng lúc đó Thiên Thần Đế Thuân cũng phát ra tiếng kêu thảm.
“Là ai… Là ai cả gan dám tính kế bổn Thiên Đế…” Thiên Thần Đế Thuân phẫn nộ gầm lên nhưng kim diễm trên người càng cháy càng yếu, Hàn Sâm đã có thể thấy ánh sáng màu vàng trên người Phật tử Thất Linh vặn vẹo lay động dường như rất khổ sở, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng Hàn Sâm cũng biết cơ hội của mình đến rồi, lúc này cũng không chú ý nhiều, Quỷ Nha Đao điên cuồng chém tới.
Từng ánh đao đan xen trên người Phật tử Thất Linh, bây giờ dù là Đế Thuân hay Phật tử Thất Linh cũng đều mất không chết cơ thể Phật Đà Hoàng Kim bốn mặt tám tay, chỉ có thể mặc Hàn Sâm xông vào chặt chém, phát ra tiếng gầm rú giận dữ nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng.
Ý thức của Đế Thuân đã bị quang phù áp chế, đau khổ kêu thảm không ngừng, cũng có thể vì phụ thể trên người Phật tử Thất Linh bị cơ thể giới hạn, hắn không thoát ra được.
Mà ý thức của Phật tử Thất Linh lại không đủ mạnh đến trình độ đối kháng được với Cực Lạc Âm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Sâm chém lên cơ thể hắn từng đao từng đao một.
Thân thể dù mạnh đến đâu cũng không chịu được hơn chục nghìn đao, Phật thể hoàng kim càng ngày càng nhiều vết đao nông, từng vết từng vết chồng chéo lên nhau, máu tươi hoàng kim chợt chảy ra.
Hàn Sâm ra tay tuyệt tình, không hề quan tâm đến tiếng gầm của Đế Thuân và Phật tử Thất Linh.
“Chắc chắn ta sẽ giết ngươi… Chuyện này không liên quan ta… Giết ngươi… Đều do nó khống chế ta làm… Ngươi giết ta Phật tộc sẽ không tha cho ngươi…” Bốn miệng phát ra âm thanh không giống nhau, có thể là ý niệm của Đế Thuân và Phật tử Thất Linh đang chen nhau nói chuyện.
Nhưng Hàn Sâm lại chẳng hề dao động, vẫn chém xuống từng đao từng đao một.
Dù Phật tử Thất Linh bị Đế Thuân mê hoặc thật nhưng nếu Phật tộc không định giết hắn thì sao Phật tử Thất Linh có thể đuổi giết hắn ở Cực Lạc Tịnh Thổ lâu như vậy mà Phật tộc không có phản ứng gì?
Không nghi ngờ gì nữa, vì nguyên nhân nào đó mà Phật tộc cũng thật sự muốn giết hắn, điều này không liên quan đến việc Đế Thuân có mê hoặc Phật tử Thất Linh hay không.
Từng tiếng gầm phẫn nộ vang vọng liên tục trong thế giới Cực Lạc, nhưng không có tác dụng gì, không biết Hàn Sâm chém mấy vạn đao, rất nhiều đao đều chém lên cổ Phật tử Thất Linh, một nhát đao cuối cùng chém đứt cái đầu sinh ra bốn mặt, máu hoàng kim tuôn ra ồ ạt, lênh láng khắp nơi.
“Săn giết Dị chủng Phật Đà Hoàng Kim bốn mặt tám tay cấp Hầu Tước, †hu được thú hồn Phật Đà Hoàng Kim bốn mặt tám tay, phát hiện gen dị chủng.”
Cùng lúc này, một âm thanh vang lên trong đầu Hàn Sâm, khiến tinh †hần Hàn Sâm phấn chấn lên, bận rộn lâu như thế cũng xem như có chút thành tựu.
Cơ thể dị chủng của Phật tử Thất Linh ngã xuống, ánh sáng của ngọn lửa sắc vàng lại vẫn ở chỗ cũ, quang phù kia cố định trên cái đầu chứa bóng của hỏa diễm.
Uỳnh!
Đột nhiên tấm bùa bùng nổ, làm nổ tung ngọn lửa hoàng kim, tiếng gào của Đế Thuân cũng biến mất không còn dấu vết cùng với hỏa diễm, không còn lại gì cả.
Hầu như là đồng thời, trên phi thuyền vừa rời khỏi Phật Quốc, một người đàn ông ôm cờ vải nhắm mắt tựa vào ghế nghỉ ngơi, miệng lại mấp máy như đang tự lẩm bẩm: “Cái tên Đế Thuân kia lại dám hiện thân phụ thể, đúng là tự tìm đường chết, lần này trọng thương chắc cũng yên tĩnh được một thời gian. Động vào người nhà họ Hàn chúng †a, không chơi chết tên khốn ngươi mới lạ.”
Hàn Sâm lấy một cái chai ra đựng máu hoàng kim của Phật Đà hoàng kim bốn mặt tám tay vào, bộ phận dị chủng hóa của hắn chính là máu.
Sau khi làm xong tất cả, Hàn Sâm mới nhìn thú hồn mình vừa có được. Phật Đà hoàng kim bốn mặt tám tay cấp Tử Tước: loại Hồn Khải.
Hàn Sâm hơi ngơ ngác, thú hồn loại áo giáp hắn thấy nhiều rồi, giới thiệu hẳn là loại Áo Giáp chứ nhỉ, loại Hồn Khải này là ý gì, Hàn Sâm thấy hơi khó đoán.
Hàn Sâm lập tức triệu hồi Thú Hồn ra mà chẳng hề do dự, đột nhiên một kiện áo giáp hoàng kim ôm lấy toàn thân Hàn Sâm, trông vô cùng bá đạo, huy hoàng.
Hơi giống Thánh Y hoàng kim của chòm sao Song Tử, nhưng hình như không có gì khác biệt so với áo giáp Thú Hồn bình thường, đều là áo giáp thực thể, không nhìn ra có gì đặc trong hai từ Hồn Khải này.
Hàn Sâm ngưng tụ sức mạnh thử đánh ra một quyền nhưng vừa mới nghĩ đến thôi, đột nhiên thấy ánh vàng lóe ra trên áo giáp hoàng kim, hóa thành Phật Ảnh bốn mặt tám tay bảo vệ sau lưng hắn, vừa đấm một đấm, sức mạnh mang theo Phật quang hoàng kim của Phật Đà bốn mặt tám tay, uy lực một đấm này không thua gì Phật tử Thất Linh lúc còn sống!
“Đậu móa, Hồn Khải đỉnh vãi!” Hàn Sâm vui mừng khôn xiết, không ngờ lại có loại áo giáp này, mặc kiện áo giáp này lên thì hắn sẽ sở hữu sức mạnh cấp Hầu Tước, còn là sức mạnh Hầu Tước của Phật tử Thất Linh, thật là biến thái.
“Không biết người ngoài có thể thấy được hồn ảnh Phật Đà Hoàng Kim bốn mặt tám tay không nhỉ, nếu có thể thấy được vậy hơi phiền rồi.” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng, lại thu Thú Hồn vào trong Hồn Hải, ánh mắt nhìn về thế giới Cực Lạc.
Trong Phật điện của Phật tộc, một ngọn nến bỗng vụt tắt, sắc mặt tổ sư Nhiên Đăng đang nhắm mắt ngồi như tượng Phật chợt thay đổi, nhiều vương công quý tộc ngồi dưới đều ngạc nhiên, hơn nghìn năm nay chưa từng có chuyện nào khiến Nhiên Đăng Thủy Tổ thay đổi sắc mặt cả.
“Thất Linh chết rồi!” Gương mặt Nhiên Đăng Thủy Tổ vặn vẹo, nói từng chữ một.
“Với thực lực của Thất Linh, Hàn Sâm chỉ là một Tử Tước nho nhỏ, làm sao mà…” Chúng Phật tộc đều cực kỳ sợ hãi.
“Sao có thể… không phải Thất Linh truy đuổi Hàn Sâm lấy phôi đao kia…” Hình như biết mình lỡ lời, Phật Vương kia lập tức ngậm miệng lại, thấp giọng niệm phật hiệu.
“Dù là ai giết Thất Linh đều phải trả giá.” Sắc mặt Nhiên Đăng Thủy Tổ bình tĩnh lại, nhưng sự bình tĩnh lại khiến người ta cảm thấy khủng khiếp hơn.
Đệ tử ngoại lệ duy nhất được thu nhận trong mấy nghìn năm, được Nhiên Đăng Thủy Tổ coi là hy vọng thăng cấp lên Thần Hóa nhất của Phật tộc lại chết như vậy, sự phẫn nộ trong lòng Nhiên Đăng Thủy Tổ khó mà diễn tả được.
“Hàn Sâm hắn… hắn…” Một Công Tước Phật tộc phụ trách giám sát Cực Lạc Tịnh Thổ đột nhiên kinh hãi kêu lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Tịnh Hải Phật Vương cau mày nhìn công tước kia.
“Hàn Sâm, hắn vào bỉ ngạn rồi!” Sắc mặt công tước Phật tộc kia hơi kỳ lạ nói.
“Cái gì? Sao hắn có thể đi đến bỉ ngạn? Chẳng phải không xếp hắn vào danh sách sao?” Tịnh Hải Vương không tin hỏi.
“Không biết, nhưng hắn thật sự đã vào bỉ ngạn rồi, chúng ta tận mắt thấy.” Công Tước Phật tộc khó nói rõ được, Phật kính trong tay vung lên, trong kính phải chiếu bóng dáng Hàn Sâm.
Chúng vương công quý tộc đều nhìn rõ, nơi Hàn Sâm đang đứng quả thật là Bỉ Ngạn một trăm phần trăm.
“Hắn vào thế giới Cực Lạc với Thất Linh, bây giờ hắn đi ra, Thất Linh cũng đã mất mạng, chắc chắn là hắn giết Thất Linh.” Nhiên Đăng Thủy Tổ ngồi trên Tự Liên Đài đứng dậy, bước từng bước về phía cửa lớn của Cực Lạc Tịnh Thổ.
Hết chương 1949.
Bạn cần đăng nhập để bình luận