Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 910: Đại Thụ Bên Trong Kinh Cức

Xa xa nhìn tới cây đại thụ trơ trọi kia, Hàn Sâm không nhịn được khẽ nhíu mày, mặc dù ở trên đại thụ có sinh cơ bàng bạc, nhưng mà ở xung quanh đây, Hàn Sâm ngay cả một chút sinh cơ cũng không cảm giác được.
Phụ cận hoàn toàn không có tung tích của dị sinh vật, đây là chuyện rất khó có thể tin.
Nếu giống như thực vật gen thì cũng thôi đi, khí tức sinh mệnh của cây đại thụ này bàng bạc như thế, ở xa hơn mười dặm đều có thể rõ ràng cảm giác thấy khí tức sinh mệnh của nó, làm sao lại không có dị sinh vật tới gần được?
- Không cần đi về phía trước nữa, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi, trị liệu tổn thương cho Sở Minh đã.
Hàn Sâm cảm thấy chuyện này có gì đó là lạ, bảo Kim Mao Hống ngừng lại, khiêng Sở Minh đang bị trọng thương xuống, sử dụng thánh quang trị vết thương trên người y.
Cũng may là mặc dù Sở Minh tổn thương nặng, nhưng mà cũng không bị thương chí mạng, dưới sự trị liệu của thánh quang, hơn một giờ sau vết thương trên người y trên cơ bản đã tốt lên rất nhiều rồi.
- Lan Khê tỷ, tại sao chị cứu tôi ra? Chúng ta đều có khế ước với Thanh Minh kỵ sĩ, chị làm như vậy sẽ chết đó.
Sau khi Sở Minh tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong Kinh Cức Tùng Lâm, lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, y lo lắng nhìn Khúc Lan Khê nói.
- Cậu nói y à?
Hàn Sâm gọi Thanh Minh kỵ sĩ ra, vừa cười vừa nói.
- Y y y. . .
Sở Minh nhìn thấy Thanh Minh kỵ sĩ lại càng thêm hoảng sợ, liền lui lại mấy bước, sau khi kịp phản ứng lại liền lập tức mở to hai mắt ra nhìn, không thể tin tưởng nhìn tới Hàn Sâm cùng Thanh Minh kỵ sĩ kêu lên:
- Đây là thế nào vậy?
- Còn thế nào gì nữa, Thanh Minh kỵ sĩ đã thề hiệu trung với tôi.
Hàn Sâm nói ra.
- Điều này sao có thể?
Nhìn thấy Thanh Minh kỵ sĩ không nói một lời khoanh tay đứng ở bên cạnh Hàn Sâm, Sở Minh cơ hồ cho rằng mình đang nằm mơ, hung hăng nhéo bắp đùi của mình một cái, vừa nhéo vừa nói:
- Không có khả năng, nhất định là mình đang nằm mơ, nhất định là mình đã sắp chết cho nên mới xuất hiện ảo giác, kỳ thật lúc này mình vẫn còn bị treo ở bên ngoài cửa thành. . . Ai ôi!!!. . .
Trên đùi truyền tới đau đớn khiến cho Sở Minh biết đây cũng không phải là ảo giác, lập tức liền cảm thấy choáng váng.
Hàn Sâm cùng Khúc Lan Khê nói lại mọi chuyện một lần, Sở Minh vất vả lắm mới tiếp nhận hiện thực này.
Ba người tạm thời ở chỗ này nghỉ ngơi, lấy Thụ Giải đã săn giết trước đây ra, xử lý thịt bên trong nướng lên ăn.
Sở Minh lại là một hồi hô to gọi nhỏ, sau khi ba người ăn xong liền trải một tấm vải ra để nghỉ ngơi, có Tiểu Phong Phong phụ trách cảnh giới, cũng không cần lo lắng sẽ bị dị sinh vật đánh lén.
Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên nghe thấy âm thanh cuồng khiếu của Tiểu Phong Phong, ba người bọn Hàn Sâm giật mình tỉnh lại, vội vàng cảnh giác nhìn ra bốn phía, nhưng lại chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Dù sao Tiểu Phong Phong cũng chỉ là một con dị sinh vật, không có khả năng nói cho bọn họ biết đã xảy ra chuyện gì, ba người nhìn một lúc lâu cũng không phát hiện ra chỗ nào dị thường, Tiểu Phong Phong cũng không kêu nữa.
Sợ có chuyện gì phát sinh, ba người bọn Hàn Sâm thay phiên nhau gác đêm, để hai người khác nghỉ ngơi.
Thế nhưng mà một đêm trôi qua vô sự, Tiểu Phong Phong cũng không lại kêu bậy nữa, chờ sáng sớm ngày hôm sau, ba người sửa sang lại đồ đạc thương lượng xem phải đi bên nào.
- Nếu cây đại thụ kia là thực vật gen cao cấp, chúng ta như thế nào cũng nên đi qua xem một cái. Không có dị sinh vật ở xung quanh không phải là rất tốt sao, không có ai đoạt với chúng ta, nói không chừng còn có thể kiếm được chỗ tốt gì đó.
Sở Minh nhìn cây gen đại thụ ở cách xa hai dặm như hạc giữa bầy gà kia, chảy nước miếng ra nói.
- Tam Mộc nói cũng không sai, bên trong Kinh Cức Tùng Lâm có quá nhiều thứ thần bí, ở chỗ này ngay cả một con dị sinh vật đều không nhìn thấy, xác thực rất không bình thường.
Khúc Lan Khê nói ra.
- Sợ cái gì, ở đây vẫn chỉ là khu vực biên giới của Kinh Cức Tùng Lâm, chúng ta. . . A. . . chuyện gì thế này. . .
Sở Minh nói xong liền nhìn ra bốn phía, nhưng mà ngay lập tức lại kêu lên sợ hãi.
- Chuyện gì?
Hàn Sâm cũng nhìn ra bốn phía, rất nhanh hắn cũng phát hiện ra chỗ không đúng, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
- Kinh Cức Tùng Lâm, như thế nào đều là Kinh Cức Tùng Lâm, mấy người không phải đã nói chúng ta mới đi vào hơn mười dặm bên trong Kinh Cức Tùng Lâm thôi sao?
Sở Minh nhìn từng khóm Kinh Cức cực lớn phía xa tạo thành từng mảnh giống như là từng dãy núi liên tục hỏi.
- Lúc chúng tôi tới cũng không phải là như thế này.
Sắc mặt của Khúc Lan Khê cũng đại biến, vội vàng nhìn quanh bốn phía.
Chỉ thấy con đường ngày hôm qua bọn họ đi tới, đã nhìn không thấy rừng rậm đâu nữa, khắp nơi đều là Kinh Cức Tùng mọc đầy gai nhọn hoắt, hơn nữa còn có rất nhiều khóm Kinh Cức lớn vô cùng, những thứ này ở biên giới Kinh Cức Tùng Lâm căn bản không có khả năng nhìn thấy được.
Khúc Lan Khê muốn chạy tới nhìn cho rõ ràng một chút, nhưng lại bị Hàn Sâm kéo lại.
- Tình huống hiện tại không rõ, chúng ta tốt nhất đừng tách ra.
Ánh mắt của Hàn Sâm dò xét xung quanh, phát hiện ngoại trừ nơi này là một rừng cây cùng bụi cỏ, bốn phía đã đều là Kinh Cức Tùng Lâm cực lớn như hồng hoang quái thú, thấy thế nào thì bọn họ cũng đã đi vào trong chỗ sâu trong Kinh Cức Tùng Lâm.
Nhưng mà ngày hôm qua bọn họ rõ ràng chỉ mới đi được khoảng ba mươi dặm mà thôi, hẳn là ở biên giới Kinh Cức Tùng Lâm không hề sai, căn bản còn không nhìn thấy Kinh Cức Tùng to lớn này.
- Có phải là cây đại thụ kia giở trò quỷ hay không?
Sở Minh đột nhiên chỉ tới phương hướng cây gen đại thụ kia kêu lên.
- Điều này sao có thể, đây chẳng qua là một gốc cây thực vật gen mà thôi, nó còn có thể mang theo chúng ta phi thiên độn địa hay sao?
Khúc Lan Khê nói ra.
Hàn Sâm nghe xong Khúc Lan Khê nói thì trong lòng lại hơi động:
- Tôi cảm thấy Sở Minh nói có đạo lý, hiện tại nhìn lại, rất có thể vấn đề xuất hiện ở trên cây gen đại thụ kia, nếu không thì làm sao chỉ có vùng này còn bảo trì bộ dáng vốn có, hoàn cảnh bốn phía lại thay đổi hết?
- Ý của cậu là, chúng ta bị cây gen đại thụ kia dẫn tới chỗ sâu ở trong Kinh Cức Tùng Lâm?
Khúc Lan Khê biến sắc nói.
- Hiện tại còn chưa có biện pháp xác định, cũng có khả năng là Kinh Cức Tùng Lâm khuếch trương ra bên ngoài.
Hàn Sâm nhìn tới phương hướng cây đại thụ kia nói ra:
- Chúng ta đi tới chỗ cây đại thụ bên kia nhìn một chút, cũng có thể sẽ đạt được đáp án.
- Nếu thật sự là vấn đề của cây đại thụ, chúng ta đi qua không phải sẽ nguy hiểm sao?
Sở Minh nói.
Hàn Sâm khẽ lắc đầu:
- Nếu như ở đây thật sự là chỗ sâu ở trong Kinh Cức Tùng Lâm, chúng ta đi ra sẽ gặp phải các loại dị sinh vật mạnh mẽ, như vậy sẽ chết thảm hơn, ở phụ cận cây to này, ít nhất không có những dị sinh vật khác.
Ba người bàn bạc một hồi, vẫn quyết định đi đến cây lớn bên kia xem một chút.
Hàn Sâm mang theo Tiểu Phong Phong đi tuốt ở đằng trước, ở đây thì thực lực của hắn mạnh nhất, sau khi hắn ăn xong thịt của con Thiết Xác Trùng Vương kia, gia tăng lên 7 điểm thần gen, tố chất thân thể lại tăng cường lên không ít.
Về phần tại sao chỉ gia tăng 7 điểm thần gen, Hàn Sâm cảm thấy có thể là do bản thân Thiết Xác Trùng Vương có chỗ thiếu hụt, dù sao nó là sinh vật thần huyết hậu thiên tiến hóa, lại chưa hoàn toàn lột xác, bị nữ Dị Linh kia mạnh mẽ đánh nát giáp xác, cho nên có khả năng là chưa tiến hóa hoàn toàn, thần gen bị thiếu hụt một chút.
Ba người dè dặt đi tới chỗ đại thụ, trên đường đi hoàn toàn không gặp được dị sinh vật nào, Tiểu Phong Phong tựa hồ vô cùng không muốn đi lên phía trước, nhưng vẫn bị Hàn Sâm kéo lên đi tới.
- Chỗ cây đại thụ kia hình như có người!
Lúc cách đại thụ chỉ còn có mấy trăm mét, Sở Minh đột nhiên chỉ tới phía đại thụ kêu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận