Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 19: Chuyên Khu Quý Tộc

Đêm hôm khuya khoắt, Hàn Sâm đem một bao thi thể Độc Tinh Hạt Tử cùng một tờ giấy đặt ở trước cửa phòng Tô Tiểu Kiều, sau khi gõ cửa vài cái liền chạy vào trong hẻm nhỏ gần đó, lúc thấy Tô Tiểu Kiều đi ra mang túi và tờ giấy vào, lúc này hắn mới an tâm rời đi.
Giao dịch với Tần Huyên rất thành công, Hàn Sâm thuận lợi lấy được sáu trăm vạn và hơn tám vạn tiền thi thể Độc Tinh Hạt Tử, trở lại gian phòng của mình, nhìn hòm tiền đầy ắp, Hàn Sâm hưng phấn tới mức muốn nhảy cẩng lên.
Mặc dù lúc cha hắn còn sống, hắn cũng chưa một lần nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Hàn Sâm mang theo tiền rời khỏi Tí Hộ Sở, bây giờ hắn hắn chỉ muốn chia sẽ niềm vui này với mẹ và Nghiêm Nghiêm, bọn họ rốt cuộc không cần phải chịu cảnh khốn cùng nữa rồi, cuộc sống khổ cực đã trôi qua.
Lúc trước tuy bán được hai trăm vạn, nhưng đều dùng để giải quyết vấn đề khu nhà cũ, không dư lại một cắc nào, thế nhưng sáu trăm vạn này lại hoàn toàn thuộc về hắn, hai loại cảm giác khác nhau rất lớn.
Mặc dù số tiền này còn chưa không bằng một chiếc may bay tư nhân hào hoa, thế nhưng đối với Hàn Sâm, đây đã là số tiền lớn nhất từ trước tới giờ hắn thấy được.
- Mẹ, Nghiên Nghiên, mọi người mau đến đây, con cho hai người xem một thứ.
Hàn Sâm gọi mẹ và Nghiên Nghiên đến phòng mình, thoáng cái mở chiếc rương tràn đầy tiền ra, toàn bộ tiền bên trong đổ rầm rầm xuống giường.
- Con kiếm ở đâu ra nhiều tiền như vậy?
La Tố Lan mở to hai mắt nhìn, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng, mà là sợ hãi, sợ con trai mình đã làm ra chuyện gì nguy hiểm.
- Mẹ, con ở trong thế giới Tí Hộ Sở may mắn săn giết được một con sinh vật biến dị, còn lấy được thú hồn, số tiền này là sau khi bán đi mà có.
Hàn Sâm không dám nói sự thật, sợ La Tố Lan sẽ không chịu nổi.
Chuyện về tinh thể màu đen, đánh chết Hàn Sâm cũng không dám nói ra, đây chính là thứ có thể rước lấy họa diệt môn, hắn tình nguyện cả đời đều giữ ở trong lòng, cho dù nằm mơ cũng sẽ không lộ ra nửa chữ, nếu không chỉ cần hơi truyền ra, chết cả nhà đã là kết cục hạnh phúc nhất rồi.
La Tố Lan nghe xong lập tức dậm chân nói:
- Tiểu Sâm, con thật là ngốc, con nên giữ lại thú hồn biến dị kia, về sau con mới có thể phát triển tốt hơn, chúng ta sống khổ một chút cũng không sao, sau này vẫn có thể vượt qua được…
- Mẹ yên tâm đi, sau này còn có cơ hội nữa mà, con đã ăn hết thịt của sinh vật biến dị, đã lấy được gen biến dị, về sau con săn giết dị sinh vật sẽ dễ hơn rất nhiều, từ từ sẽ khá hơn, sẽ có cơ hội săn được sinh vật biến dị nữa.
Hàn Sâm nói.
- Thế nhưng mà…
La Tố Lan vẫn cảm thấy vô cùng đáng tiếc, sinh vật biến dị sao có thể săn được dễ dàng như vậy.
Đối với người bình thường mà nói, có thể săn được một con sinh vật biến dị đã là chuyện vô cùng may mắn, không kém việc trúng xổ số bao nhiêu, sao có thể dễ dàng trúng thêm lần nữa.
- Hơn nữa Nghiên Nghiên cũng sắp đi học rồi, con không hy vọng con bé sẽ phải học chương trình giáo dục bắc buộc giống như con, hoàn toàn không có chút tiền đồ nào.
Hàn Sâm còn nói thêm.
La Tố Lan nhìn Hàn Sâm, lại nhìn Hàn Nghiên một lúc, trong mắt chảy ra nước mắt:
- Đều là mẹ không chăm sóc tốt các con, chuyện này vốn phải để mẹ…
- Mẹ có thể nuôi lớn chúng con, trong mắt của con đã rất vĩ đại rồi, dù sao mẹ cũng nên lưu lại một chút cơ hội cho con trai mẹ biểu hiện chứ.
Hàn Sâm cười ôm lấy Hàn Nghiên:
- Nghiên Nghiên, em muốn ăn cái gì, hôm nay chúng ta đi ăn tiệc, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
Hàn Nghiên lập tức mừng húm:
- Em muốn ăn kem ngọc bích.
- Được, chúng ta sẽ đi ăn kem ngọc bích, hôm nay phải cho con mèo nhỏ ham ăn này ăn no.
Hàn Sâm nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Hàn Nghiên.
- Kem ngọc bích đắt quá, có tiền cũng phải tiêu thông minh một chút, về sau con còn có thể mua một ít thịt…
- Mẹ, chỉ lần này thôi mà.
Hàn Sâm lôi kéo La Tố Lan đi ra ngoài.
- Chuyện con săn được sinh vật biến dị và bán thú hồn biến dị đi, không được nói ra ngoài, cũng không cần khoe khoang, mẹ không muốn con giống như cha con…
La Tố Lan dặn dò Hàn Sâm.
Từ sau khi cha của Hàn Sâm gặp chuyện không may, cả cuộc đời của La Tố Lan đã xoay chuyển 180 độ, bà không hy vọng Hàn Sâm giống như cha nó, quan tâm nhiều chuyện bao đồng như vậy, chỉ mong hắn an ổn làm chính mình, sống cuộc sống của mình.
- Mẹ yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không nói ra đâu, tiền đều để ở chỗ mẹ, tất cả đều do mẹ sử dụng.
Hàn Sâm một tay ôm Hàn Nghiên, một tay lôi kéo La Tố Lan rời khỏi nhà.
Bên trong toàn bộ liên minh, kem ngọc bích là món ăn ngon vô cùng nổi tiếng, đương nhiên giá cả cũng vô cùng đắt đỏ, một phần rẻ nhất đã có giá hơn vạn đồng.
Các bạn nhỏ nhà hàng xóm thường xuyên ăn, Hàn Nghiên sinh không gặp thời, chưa hết tuổi thèm ăn kem thì trong nhà đã suy tàn, sao có thể mua kem đắt như vậy cho con bé ăn.
Trước kia La Tố Lan đã dẫn Hàn Sâm nếm qua mấy lần, trong trí nhớ của Hàn Sâm xác thực là ngon vô cùng, nhưng đó cũng là chuyện của mấy năm về trước, hắn đã không còn nhớ mùi vị của nó như thế nào nữa rồi.
Ba người đi vào cửa hàng bán kem ngọc bích, sau khi vào cửa, lại phát hiện không còn chỗ nữa, thậm chí có mấy người phải xếp hàng mua kem.
- Chúng ta lên trên lầu ngồi đi.
Hàn Sâm vừa mới tiến vào, nhìn qua cửa sổ lầu hai, thấy trên lầu hai hình như không có ai cả, hắn muốn dẫn La Tố Lan và Hàn Nghiên đi lên lầu hai ngồi trước, một mình hắn đi xếp hàng là được rồi.
Ai ngờ mới vừa đi tới đầu bậc thang đã bị một nam nhân viên trong tiệm ngăn lại.
- Thật xin lỗi, mọi người không thể đi lên.
Nam nhân viên tạp vụ nói.
- Sao thế? Trên lầu không phải còn phòng trống sao?
Hàn Sâm nhíu mày hỏi.
Khuôn mặt của nam nhân viên tạp vụ lộ ra vẻ xem thường và khó chịu, chỉ chỉ một tấm bảng nhỏ treo trên vách tường bên cạnh cầu thang:
- Quý khác vui lòng xem bản nội quy.
Hàn Sâm nhìn về phía cái bảng hiệu nhỏ kia, chỉ thấy trên đó viết “Chuyên khu quý tộc”.
Hàn Sâm lập tức hiểu ra, lầu hai là khu vực dành cho những người có đặc quyền, dân chúng bình thường không danh không phận không thể ngồi ở trên đó.
Khó trách thiết bị lắp đặt trên lầu hai tốt hơn lầu một rất nhiều, khó trách lầu một đều ngồi đầy người, còn có người đang xếp hàng, thế nhưng lần hai lại còn nhiều chỗ trống như vậy, hiện tại Hàn Sâm đã hiểu ra.
- Chúng tôi cũng không phiền, ở bên cạnh chờ một chút vậy, Tiểu Sâm mau đi mua kem cho Nghiên Nghiên đi.
La Tố Lan lôi kéo Hàn Sâm lại, muốn giải vây cho Hàn Sâm.
- Con đi đây.
Hàn Sâm cười cười, chạy đến đằng sau đám người xếp hàng, thoạt nhìn giống như là chẳng hề để ý, nhưng trong lòng lại sinh ra khát vọng không nói thành lời.
- Quý tộc… quý tộc… những thứ đó đáng là gì, rất nhanh mình sẽ có được tất cả, thậm chí có càng nhiều hơn, mình sẽ không để tấm bảng nội quy chết tiệt kia cản đường mình nữa
Mua kem xong, vẫn không có ghế trống, bọn Hàn Sâm chỉ có thể đóng gói mang đi, trước khi đi, Hàn Sâm lại liếc mắt nhìn chằm chằm vào cái bảng nội quy ở trên cầu thang kia.
- Chuyên khu quý tộc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận