Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1593. Nguyện vọng của nhị gia

“Tại sao các ngươi lại nói cho ta biết những thứ này?” Hàn Sâm hít một hơi thật sâu khiến đầu óc tỉnh táo hơn một chút, nhìn Ninh Nguyệt và nhị gia hỏi.
Dù sao đây cũng chỉ là một giả thuyết, cũng chỉ là một trong những khả năng, Hàn Sâm sẽ không vì giả thuyết này mà khiến bản thân phải sầu não.
Lần này Ninh Nguyệt không lên tiếng, nhị gia nhìn Hàn Sâm nói: “Đừng nghỉ ngờ, Hàn Kính Chỉ là người nhất định có thể làm ra được loại chuyện như thế này. Tuy rằng không chắc chuyện này là sự thật, nhưng ít nhất để bọn ta khẳng định một điều, dù ngươi có phải là hậu duệ của Hàn Kính Chi hay không thì bây giờ ngươi đã là một miếng mồi ngon hấp dẫn nhất. Mọi người đều muốn nuốt chửng ngươi, đặc biệt là xã trưởng của Tân Lưu Xã. Ta không biết tại sao đến bây giờ Tân Lưu Xã vẫn chưa ra tay đối phó ngươi, nhưng ta tin chắc cùng lắm hai năm nữa, một khi xã trưởng xã Tân Lưu Xã hoàn toàn bình phục lại, mỗi một mục tiêu chắc chắn đều sẽ là ngươi.”
“Nhị gia, ngươi biết xã trưởng xã Tân Lưu Xã? Rốt cuộc hắn là ai?” Hàn Sâm cũng có rất nhiều câu hỏi về Tân Lưu Xã, hy vọng có thể có được câu trả lời, xem ra quả thật nhị gia biết được một chút.
Hơn nữa, quả thật như nhị gia đã nói, Tân Lưu Xã sớm đã ra tay với hắn rồi, chỉ là đã bị hắn hóa giải, nếu không bọn họ đã rơi vào trong tay Tân Lưu Xã từ lâu.
“Chắc ngươi đã từng nghe chuyện của tiểu tổ hành động số bảy rồi chứ?” Nhị gia thở dài.
Hàn Sâm cảm thấy có chút kích động, gật gật đầu: “Ta cũng có nghe nói qua một chút, chỉ biết hình như lần đầu tiên các ngươi vào Tí Hộ Sở đã từng gặp một người tự xưng là Thần, hơn nữa thần đó còn cho mỗi người các ngươi một ước nguyện, chỉ có nhị gia ngươi và một người phụ nữ không hề ước.”
Nhị gia gật đầu và nói: “Sự thật không giống như ngươi biết, bọn ta vào trong không gian thần bí đó, đồng thời gặp được một tên tự xưng là Thần, ngoại trừ ta còn có một cô gái tên là Cố Khuynh Thành không ước ra, tất cả mọi người đều có điều ước của riêng mình, hơn nữa còn được Thần khảo nghiệm.”
Hàn Sâm vểnh tai lắng nghe vì sợ sẽ bỏ sót một chữ, hắn biết những lời tiếp theo mà nhị gia nói chắc chắn là trọng điểm, thứ mà hắn vẫn chưa biết được.
Nhị gia rót một tách trà, nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói: “Hàn Kính Chỉ nói với ta đó không phải là Thần, mà là một sinh vật tương tự như bọn ta, cho nên hắn bảo ta không cần ước. Quả thật lúc đó ta không ước, nhưng cuối cùng ta vẫn không nghe lời kiến nghị của hắn, mà ước điều ước của mình.”
“Cái gì, ngươi đã ước sao?” Hàn Sâm mở to hai mắt, kinh ngạc đến mức tôn xưng cũng không cần dùng nữa.
Trong phiên bản mà hắn từng nghe nói, Ninh lão nhị không thực hiện một điều ước, nhưng bây giờ Nhị gia lại tự mình nói với Hàn Sâm, hắn cũng đã ước rồi.
Nhị gia thở dài một hơi: “Ta cũng hi vọng bản thân lúc đó nghe lời của Hàn Kính Chi đừng có ước, đáng tiếc là cuối cùng ta vẫn không đủ sức chống lại sự mê hoặc đó, đợi sau khi bọn họ đi thì đã ước nguyện.”
Tâm trạng của Hàn Sâm lúc này vô cùng phức tạp, muốn hỏi gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ nhìn nhị gia, đợi hắn tiếp tục nói.
Nếu nói nhị gia đã ước, vậy sao hắn lại có vẻ như chẳng xảy ra chuyện gì cả, cho dù không bị nhốt như Hoàng Hôn, cũng không đau đớn như Trùng gia, ngược lại hắn lại sống tốt tới mức không thể tốt hơn nữa.
“Ngươi có biết ta đã ước điều gì không?” Nhị gia mỉm cười hỏi, nhưng nụ cười của hắn có chút kỳ quái.
“Ngươi ước cái gì?” Hàn Sâm không đoán, giờ hắn chỉ muốn biết câu trả lời, hắn không đoán nữa, hắn đã đoán quá nhiều lần, đã mệt mỏi lắm rồi.
Nhị gia thật sự cũng không muốn hắn đoán, mỉm cười đi thẳng vấn đề: “Bởi vì ta là người tham lam nhất, cho nên ta điều ước ta ước chính là, có thể càng nhiều điều ước nữa”
Hàn Sâm sững sờ nhìn nhị gia, điều ước này của nhị gia có vẻ hơi tầm thường, giống như mơ tưởng của trẻ con hơn, nhưng sau khi nghĩ lại, dường như lại thấy hơi có lý.
Hít một hơi thật sâu, nhị gia nói tiếp: “Và lúc đó ta cũng hơi nghi ngờ lời nói của Hàn Kính Chi. Dẫu sao thì hắn cũng có điều ước của mình. Nếu thật sự không phải là Thần thì tại sao hắn cũng ước nguyện chư? Cho nên cuối cùng ta vẫn ước điều ước đó.”
“Kết quả thì sao? Nhị gia, ước nguyện của ngươi có thành hiện thực không?” Hàn Sâm vội vàng hỏi.
“Thành hiện thực được rồi.” Khuôn mặt nhị gia lộ ra một chút chua xót: “Hiện tại ta có thể có rất nhiều điều ước, nhưng tiền đề là ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ của hắn, những nguyện vọng kia cũng không phải thứ ta muốn, nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thứ chờ đợi ta chỉ có cái chết.”
Hàn Sâm hiểu được ý tứ trong lời nói của Nhị gia, Nhị gia bị thần đó bắt làm nô dịch, cũng bị thần chơi một vố, hơn nữa còn chơi tới bến, ngay cả người cũng bị thần bắt làm nô dịch.
“Rốt cuộc Thần đó là cái thứ gì?” Hàn Sâm nghiến răng hỏi.
Nhị gia lắc đầu: “Ta không biết hắn là người như thế nào. Ngươi chắc cũng từng nghĩ, hắn có thể là một sinh vật trong Tí Hộ Sở thứ năm. Có thể là phải, nhưng cũng có thể là không phải, bởi vì sức ảnh hưởng của hắn không có giới hạn trong Tí Hộ Sở. Đây là thứ mà sinh vật trong Tí Hộ Sở không thể làm được. Còn một điểm nữa là Tân Lưu Xã có mối liên hệ nhất định với vị Thần đó, ta từng bị ép làm nhiều nhiệm vụ có liên quan tới Tân Lưu Xã, và tất cả đều mang lại lợi ích to lớn cho Tân
Lưu Xã.
“Xã trưởng của Tân Lưu Xã có thể là vị Thần đó?” Hàn Sâm có chút kinh ngạc hỏi.
Nhị gia khế lắc đầu, hiển nhiên không thể trả lời câu hỏi của Hàn Sâm.
“Ta không biết tại sao Tân Lưu Xã không động thủ với ngươi, dựa trên quan sát của ta về Tân Lưu Xã, họ muốn tìm thấy Hàn Kính Chi hơn bất cứ ai khác, nhưng bọn họ không ra tay với ngươi khiến cho ta rất khó hiểu, ngươi có thể nói cho ta biết tại sao lại như vậy không?” Nhị gia nhìn Hàn Sâm hỏi.
“Có lẽ là do họ không có năng lực đó.” Hàn Sâm nói.
Nhị gia cười khổ: “Thế lực của Tân Lưu Xã lớn mạnh ngoài sức tưởng tượng của ngươi. Tuy rằng ngươi rất mạnh, nhưng với thế lực của Tân Lưu Xã, luôn có cách đối phó với ngươi.”
“Ngoài chuyện đó ra, ta cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.” Hàn Sâm nhún vai nói.
Nhị gia suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như thân thể xã trưởng của Tân Lưu Xã có vấn đề. Theo thông tin mà ta có được, cơ thể của hắn tối đa sẽ hồi phục hoàn toàn trong hai năm. Có lẽ hắn muốn đợi đến lúc đó mới đích thân đối phó ngươi chăng.”
Đương nhiên nhị gia không ngờ được, sở dĩ Tân Lưu Xã không ra tay với Hàn Sâm, quả thật là vì bây giờ bọn họ không có năng lực để động tới Hàn Sâm.
Chiến giáp gen mà trước đây Tina tuồn ra đã bị Hàn Sâm chiếm đoạt, Hàn Sâm lại có thể sử dụng chiến giáp gen, khiến Tân Lưu Xã rơi vào †ình thế vô cùng bị động.
Bây giờ Tân Lưu Xã chỉ có thể đợi xã trưởng hoàn toàn bình phục, sau đó mới có thể đối phó với Hàn Sâm.
“Nếu có thể, ta hy vọng có thể hợp tác với ngươi, cùng nhau chống lại
Tân Lưu Xã” Nhị gia nhìn Hàn Sâm và nói.
“Nhị gia, như vậy được sao?” Hàn Sâm không chắc chắn lắm về vị nhị gia bị “Thần” khống chế này, có phải là kẻ thù thật sự của Tân Lưu Xã hay không, không biết có nguy hiểm gì đối với hắn hay không.
“Ta sống lâu như vậy cũng đã sống đủ rồi, nếu có thể làm gì đó để Ninh gia không bị người khác khống chế thì chết cũng đáng.” Nhị gia thản nhiên nói.
“Đã như thế, vậy cứ quyết định vậy đi. Đúng rồi Nhị gia, ngươi có thể cho ta biết chính xác hang ổ của Tân Lưu Xã ở đâu không?” Hàn Sâm hỏi.
Hết chương 1593.
Bạn cần đăng nhập để bình luận