Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1014: Cao Thủ Nhân Loại

Thật là một con sói điện cũng không thấy nữa, mấy người bọn Hàn Sâm kéo thi thể hai con Lôi Giao Lang về, lại mang theo thi thể của mấy con sói điện biến dị lên đường.
Trên đường đi cẩn thận từng chút một hướng ra ngoài bìa rừng lôi điện mà đi, vậy mà không còn đụng phải trở ngại nào nữa, đi bốn ngày mới đi ra khỏi khu vực rừng cây lôi điện.
Mấy ngày nay lúc ăn thịt sói, bọn Lâm Hạ, Lâm Vi Vi cùng Trần Hổ đều không ăn thịt Lang Vương, chỉ ăn đi một ít thịt sói điện biến dị.
Hàn Sâm gọi bọn họ cùng tới ăn, Trần Hổ lại lắc đầu nói ra:
- Lôi Giao Lang là cậu săn giết, mạng của chúng tôi cũng là cậu cứu, tại sao có thể lại đòi chia thịt?
Hàn Sâm không quan tâm tới thịt của hai con sói thần huyết như vậy, bây giờ hắn đã có được năng lực săn giết sinh vật thần huyết, về sau sẽ còn nhiều cơ hội. Hơn nữa nhiều thịt sói như vậy, một mình hắn ăn, chỉ sợ phải ăn một tháng mới có thể ăn xong, nhưng mà bọn Lâm Hạ cũng không chịu ăn, liền Lâm Vi Vi cũng từ chối, Hàn Sâm g liền không nói thêm lời nào nữa.
Sau khi đi ra rừng cây lôi điện, vẫn còn ở bên trong khu vực dãy núi kia, nhưng mà thế núi đã trở nên dốc đứng lên, có một cái hẻm núi lớn hiện ra ở trước mặt bọn họ, trong hẻm núi còn có nước sông chảy qua.
Bọn Lâm Hạ đang bàn xem sau đó phải đi hướng nào, lại đột nhiên nhìn thấy dưới hạ du con sông có một con rùa đen to lớn đi ngược dòng nước, ở trên lưng của con rùa đen đằng kia còn có một người đang đứng.
- Tiểu Hàn, có thể nhìn rõ ràng là nhân loại hay là Dị Linh không?
Lâm Hạ nhìn về phía Hàn Sâm hỏi, bọn họ đều đã biết thực lực của Hàn Sâm kinh người, bây giờ cũng nghe Hàn Sâm như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Hàn Sâm cũng đã chú ý tới con rùa khổng lồ cùng người đàn ông kia, con rùa khổng lồ kia không cần nghi ngờ chính là một con sinh vật thần huyết, mà người đàn ông kia là một nhân loại, hơn nữa khí tức sinh mệnh còn mạnh hơn con rùa khổng lồ kia một chút.
Hàn Sâm có chút kì quái, mặc dù chính hắn đã từng nuôi qua không ít dị sinh vật, nhưng khi nhìn thấy những nhân loại khác lại có thể khống chế dị sinh vật, vẫn khiến cho hắn cảm thấy có chút khác thường.
- Là nhân loại.
Hàn Sâm nhìn người đàn ông kia gật đầu nói.
- Bên trong Quỷ Kiếp Sơn Mạch vậy mà lại còn có nhân loại, chẳng lẽ nơi này có Tí Hộ Sở nhân loại?
Trần Hổ lập tức mừng rỡ, nếu như có Tí Hộ Sở nhân loại, vậy thì thật sự là quá tốt.
Mặc dù bọn họ an toàn xuyên qua rừng cây lôi điện, nhưng mà ngay cả chính bọn họ cũng không biết là làm sao mà qua được, cũng không biết vì sao cuối cùng Lang Vương không công kích bọn họ.
Về sau có thể đi ra Quỷ Kiếp Sơn Mạch hay không, trong lòng bọn họ vẫn không hề chắc chắn, dù sao vận may tốt như vậy, rất khó có lần thứ hai.
Người đàn ông trên lưng con rùa khổng lồ kia cũng đã nhìn thấy bọn họ, cưỡi con rùa khổng lồ đi tới bên này, rất xa liền cao giọng chào hỏi:
- Tam thúc, Vi Vi, đã lâu không gặp.
- Tam thúc, Vi Vi tỷ, hai người quen người nọ à?
Trần Hổ nhìn người ở phía xa kia hỏi.
Lâm Vi Vi nhìn kỹ một chút, gật đầu nói:
- Là Bảo Kim Khoáng Nghiệp Lưu Ngọc Huyền, nghe nói y tiến vào trong không gian thứ ba Tí Hộ Sở mới năm sáu năm đã mở ra tám đạo khóa gen, là đỉnh cấp thiên tài vô cùng hiếm thấy của nhân loại, chỉ là vẫn luôn không nghe nói tới chuyện hắn ở trong Tí Hộ Sở nào, không nghĩ tới là ở bên trong Quỷ Kiếp Sơn Mạch này.
Rất nhanh, Lưu Ngọc Huyền đã cưỡi rùa khổng lồ đi tới gần bọn họ, bắt chuyện với Lâm Hạ còn có Lâm Vi Vi, đối với những người khác lại không thèm để ý tới.
- Vi Vi, làm sao cô lại tới nơi này? Bên trong Quỷ Kiếp Sơn Mạch vô cùng hung hiểm, coi như là cao thủ đứng đầu của nhân loại ở chỗ này cũng khó có thể sống sót.
Lưu Ngọc Huyền nhìn Lâm Vi Vi nói ra.
Biểu hiện của Lưu Ngọc Huyền rất rõ ràng, thoạt nhìn rất hứng thú đối với Lâm Vi Vi, ai cũng nhìn ra.
Lâm Vi Vi đem nguyên nhân bọn họ tiến vào Quỷ Kiếp Sơn Mạch nói đại khái một lần, sau đó hỏi Lưu Ngọc Huyền:
- Anh ở nơi này, chẳng lẽ nơi này có Tí Hộ Sở nhân loại?
Lưu Ngọc Huyền lắc đầu nói ra:
- Loại khu vực hiểm ác này, có vô số dị sinh vật mạnh mẽ, sao nhân loại có thể thành lập Tí Hộ Sở nổi, tôi ngẫu nhiên đến một Tí Hộ Sở Dị Linh Đế cấp, cùng Dị Linh ký kết khế ước, mới có thể sinh tồn ở chỗ này.
- Lưu lão đệ, cậu đã rất quen thuộc đối với nơi này, có thể chỉ một con đường sáng cho chúng tôi hay không, chúng tôi phải làm như thế nào mới có thể đi ra khỏi Quỷ Kiếp Sơn Mạch?
Lâm Hạ liền vội vàng hỏi.
Mọi người cũng không bởi vì chuyện Lưu Ngọc Huyền dấn thân vào cửa của Dị Linh mà khinh thị y, dù sao nhân loại bây giờ ở trong không gian thứ ba Tí Hộ Sở vẫn không có quyền nói chuyện, có thể sống sót cũng đã không tệ rồi, dấn thân vào môn hạ của Dị Linh cũng là chuyện rất bình thường, dù sao tất cả mọi người đều cần mạng sống.
Lưu Ngọc Huyền lắc đầu nói ra:
- Ở nơi này nào có khả năng đi ra ngoài được, mọi người có thể đi đến nơi đây, vậy mà không bị con Lang Vương kia ăn tươi đã là vạn hạnh rồi, lại tiến vào bên trong nữa, còn có mấy sinh vật siêu cấp thần huyết thực lực không kém hơn Lang Vương chiếm cứ các nơi, mặc kệ là đi hướng nào cũng đều chỉ có một con đường chết.
Dừng lại một chút, Lưu Ngọc Huyền còn nói thêm:
- Vi Vi, không bằng mấy người đi theo tôi tới Tí Hộ Sở Đế Linh kia đi? Tôi ở trong Tí Hộ Sở Đế Linh kia cũng coi như có chút quyền lực, có tôi ở đó, có thể cam đoan mọi người ở trong Tí Hộ Sở không bị Dị Linh hoặc là dị sinh vật bắt nạt.
Lâm Vi Vi nhíu mày nhìn về phía Lâm Hạ cùng Hàn Sâm, dựa theo lời Lưu Ngọc Huyền nói như vậy, khả năng để bọn họ xuyên qua Quỷ Kiếp Sơn Mạch cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng mà bọn họ chính là vì không muốn bị Dị Linh nô dịch, cho nên mới mạo hiểm xuyên qua Quỷ Kiếp Sơn Mạch, bây giờ cùng Lưu Ngọc Huyền đi đầu hàng Đế Linh, có chút xung đột với ước nguyện ban đầu của bọn họ.
Lưu Ngọc Huyền nói với Lâm Hạ:
- Tam thúc, hung hiểm bên trong Quỷ Kiếp Sơn Mạch có lẽ mọi người cũng đã từng nghe nói qua, trên đường có lẽ mọi người cũng đã gặp phải một ít, nói thật, đi tiếp thật sự là không có đường sống, đó không phải là khu vực mà nhân loại có thể xuyên qua, dù là vị Đế Linh đại nhân kia, cũng không dám đơn giản tiến vào địa bàn của những sinh vật siêu cấp thần huyết đó. Chính tôi ở bên trong Tí Hộ Sở Đế Linh kia cũng coi như là có chút địa vị, mọi người đi theo tôi đi, tuyệt đối sẽ không để cho mọi người thua thiệt.
Lâm Hạ hơi trầm ngâm một chút, nhìn về phía Hàn Sâm bên cạnh nói:
- Tiểu Hàn, cậu thấy thế nào?
Lưu Ngọc Huyền thấy Lâm Hạ vậy mà hỏi ý kiến Hàn Sâm, không khỏi cẩn thận nhìn Hàn Sâm vài lần, nguyên bản y cho rằng Hàn Sâm chỉ là một thanh niên râu ria, lúc trước căn bản không nhìn kỹ hắn.
- Vị này chính là?
Lưu Ngọc Huyền không nhìn ra lai lịch của Hàn Sâm, liền hướng Lâm Hạ hỏi một câu.
Lâm Hạ giới thiệu nói:
- Vị này chính là con rể của Kỷ Nguyên thủ – Hàn Sâm, cùng chúng tôi bị vây ở bên trong Quỷ Kiếp Sơn Mạch này.
- Thì ra là con rể của Kỷ Nguyên thủ, đã từng nghe nói qua, không nghĩ tới là một người còn trẻ tuổi như vậy, thật sự là tuổi trẻ tài cao, thất kính.
Lưu Ngọc Huyền chào hỏi, nhưng mà trong giọng nói lại nghe ra, y cũng không chút nào để ý tới cái thân phận này của Hàn Sâm.
- Tôi vẫn muốn đi ra ngoài Quỷ Kiếp Sơn Mạch.
Sau khi Hàn Sâm bắt chuyện qua loa với Lưu Ngọc Huyền, trả lời vấn đề lúc trước của Lâm Hạ.
Hàn Sâm tự nhiên là không có khả năng dấn thân vào làm môn hạ của Đế Linh, để cho hắn bắt mấy Đế Linh về làm nô bộc thì còn tạm được.
Nhưng mà Hàn Sâm cũng biết rõ thực lực bây giờ của mình quá bất ổn định, khó có thể tác chiến trong thời gian dài, vẫn còn không có khả năng đánh hạ một Tí Hộ Sở Đế Linh.
Lưu Ngọc Huyền nghe thấy Hàn Sâm nói như vậy, lại có chút khinh miệt bĩu môi cười cười:
- Hàn tiên sinh chỉ sợ là mới tấn chức Siêu Việt Giả không lâu, còn không biết dị sinh vật ở nơi này lợi hại, nếu như không có thế lực mạnh mẽ che chở, đừng nói là Siêu Việt Giả vừa mới tấn thăng, coi như là người đã mở ra tám đạo khóa gen như tôi, ở bên trong Quỷ Kiếp Sơn Mạch này cũng là nửa bước khó đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận