Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1063: Khoảng Cách Gần Nhất

Trên nắm tay Hàn Sâm ngưng tụ ra Bất Tử Hỏa, trực tiếp mở ra bảy đạo khóa gen, một quyền hung hăng đánh lên phía trên bình thủy tinh.
Thế nhưng mà Hàn Sâm lại chỉ cảm thấy cánh tay giống như là bị đánh gãy vậy, không kiềm hãm được lui về phía sau mấy bước, cả cánh tay đều run lẩy bẩy, cái bình kia lại không chút sứt mẻ nào, Bất Tử Hỏa trực tiếp từ trên bình trượt ra, một chút dấu vết cũng không để lại.
Hàn Sâm bị kinh động không phải là chuyện đùa, một quyền này đã là lực lượng mạnh nhất ở dưới tình huống hắn không sử dụng Kim Ô biến thân cùng Siêu Cấp Đế Linh, coi như là một tảng đá ngàn cân cũng có thể bị đánh nát rồi, vậy mà bình thủy tinh không suy chuyển gì, ngay cả động một cái cũng không có, khiến cho lông mày của Hàn Sâm nhíu chặt.
Hàn Sâm suy nghĩ một chút, liền rút Thái A Kiếm đeo ở bên hông ra, một kiếm chém về phía bình thủy tinh, lực lượng mạnh mẽ như vậy chém lên phía trên bình thủy tinh, lại chỉ để lại một vết xước trắng ở phía trên, giống như là vết trắng do móng tay gãi lên trên da.
Trong lòng Hàn Sâm lập tức cả kinh, sức nặng cùng độ cứng của bình thủy tinh đều vượt xa sự tưởng tượng của hắn, thậm chí ngay cả thần binh lợi khí như Thái A Kiếm, dưới một kích toàn lực của Hàn Sâm, cũng chỉ để lại một vết xước, thật sự là có chút dọa người.
Đáng tiếc là Phượng Hoàng Thần Kiếm không thể mang ra bên ngoài Tí Hộ Sở, tự nhiên cũng không thể lấy ra, nếu không dùng sự sắc bén của Phượng Hoàng Thần Kiếm, có lẽ hiệu quả sẽ càng tốt hơn Thái A Kiếm một chút.
Hàn Sâm lại thử thêm mấy loại sức mạnh, nhưng cũng không đánh tan được bình thủy tinh.
Nhìn Hoàng Hôn ở bên trong từ hi vọng đến thất vọng, lại từ thất vọng đến tuyệt vọng, Hàn Sâm cắn răng một cái, kêu gọi Ma Dương Đao ra, một tay nắm lấy Thái A Kiếm, một tay nắm lấy Ma Dương Đao, hai tay điên cuồng múa lên, từng kiếm từng đao chém lên trên bình, để lại từng vết xước trắng ở bên trên vách thủy tinh.
Nếu như không nhìn thấy thì cũng thôi đi, hiện tại Hàn Sâm sao có thể trơ mắt ra nhìn Hoàng Hôn bị vây chết ở chỗ này.
Mặc dù Thái A Kiếm cùng Ma Dương Đao không chém nát bình thủy tinh được, nhưng lại có thể lưu lại dấu vết ở phía trên, có câu gọi là nước chảy đá mòn, chém lên mấy ngàn mấy vạn kiếm, Hàn Sâm cũng không tin chém không vỡ cái bình này.
Nếu như thật sự không được, Hàn Sâm cũng chỉ có thể biến thân thành Kim Ô hoặc là Siêu Cấp Đế Linh thử một lần, mặc kệ như thế nào cũng không thể trơ mắt ra nhìn đồng bào của mình bị vây chết ở chỗ này.
Âm thanh đao kiếm va chạm với vách thủy tinh ở bên trong thần miếu hợp thành một đường, bên trên vách thủy tinh đã bị chém ra từng đường vết xước trắng, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề có dấu hiệu tan vỡ.
- Cậu đi đi, không đánh tan được đâu.
Hoàng Hôn giống như đã chấp nhận từ bỏ rồi, lại viết mấy chữ lên trên vách thủy tinh.
Hàn Sâm cũng không để ý đến cô ta, trong miệng thở hồng hộc, hai tay không ngừng run rẩy, hổ khẩu cũng đã rách ra, máu tươi theo ngón tay chảy xuống.
Không biết hắn đã chém mấy ngàn kiếm mấy ngàn đao rồi, vết xước cũng đã để lại không ít, nhưng lại tựa hồ không có tác dụng quá lớn, nếu như tiếp tục nữa, chỉ sợ hai tay của hắn sẽ bị phế bỏ trước.
Biết rõ tiếp tục như vậy nữa cũng sẽ không có kết quả gì, lực lượng của hắn chưa đủ, chỉ có thần binh lợi khí thì cũng không phát huy ra toàn bộ uy lực được.
Cắn răng một cái, Hàn Sâm trực tiếp triệu hoán ra thú hồn Tam Trảo Kim Ô, cùng Tam Trảo Kim Ô hòa làm một thể, biến thành một con Kim Ô màu đen, một cặp móng hiện ra màu vàng kim nhàn nhạt, đột nhiên bị màu máu nhuộm đỏ, một trảo chộp tới vách bình thủy tinh kia.
Bành!
Chín đạo khóa gen của Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh phối hợp thêm siêu thần thể Tam Trảo Kim Ô, uy lực của một trảo này khủng bố vô biên, chộp lên phía trên bình thủy tinh kia, khiến cho bình thủy tinh hơi dao động một chút, bên trên tựa hồ nổi lên vết rạn li ti.
Hàn Sâm thấy tình hình có vẻ hứa hẹn, không nói hai lời, lại là một trảo chộp tới, móng vuốt màu máu đỏ kia một lần lại một lần va chạm lên vách thủy tinh, khiến cho bình thủy tinh lay động không ngừng, đường vân nhỏ phía trên càng ngày càng nhiều.
Hoàng Hôn cũng lộ ra vẻ tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng, đã kích động khó có thể tự kiềm chế, hai tay nắm chặt thành quả đấm, trợn to mắt nhìn những đường vân nhỏ bên trên bình thủy tinh dần dần mở rộng ra kia.
Độ cứng của bình thủy tinh khiến cho Hàn Sâm giật mình, hắn không ngừng đánh lên trên bình thủy tinh, nhưng đường vân nhỏ bên trên bình thủy tinh ngày càng nhiều, nhưng lại không hề có dấu hiệu bị vỡ tan.
Kim Ô trảo kia cứng rắn sắc bén giống như là thần binh lợi khí, cũng bởi vì liên tục va chạm ở cường độ cao, lúc này đã máu me đầm đìa, có dòng máu từ bên trên vuốt tràn ra.
Thành công đang ở trước mắt, làm sao Hàn Sâm có thể buông tha cho, một lần lại một lần đánh lên trên bình thủy tinh, máu tươi dính lên phía trên bình thủy tinh, cùng những đường vân nhỏ kia dính ở cùng một chỗ.
OÀ..ÀNH!
Rốt cục, dưới một trảo của Hàn Sâm, bình thủy tinh vốn đã tràn đầy vết rạn, giống như thủy tinh công nghiệp vỡ vụn ra thành từng hạt lớn cỡ hạt đậu, rơi xuống như mưa.
Hoàng Hôn đã ngạc nhiên khó có thể tin, ngơ ngác đứng ở nơi đó, vui sướng trên mặt dần dần khuếch tán ra, hai tay bụm mặt giống như đang nức nở.
- Cô không sao chứ?
Hàn Sâm giải trừ Kim Ô biến thân, trên hai tay đã tràn đầy máu tươi, Kim Ô thân bị tổn thương cũng giống như chính hắn bị thương.
Nhưng mà chút tổn thương ấy tự nhiên không coi là cái gì, Hàn Sâm cũng không thèm quan tâm, cởi áo khoác chiến đấu của mình ra đưa cho Hoàng Hôn, để cho cô ta có thể che khuất thân thể trước.
Đáng tiếc là đang ở bên ngoài Tí Hộ Sở, không có cách nào chuyển dời thú hồn, nếu không thì chuyển cho cô ta một cái thú hồn áo giáp là được rồi.
Hoàng Hôn nhận lấy áo khoác, mặc lên trên thân thể của mình, hình thể của cô ta nhỏ nhắn xinh xắn, áo khoác của Hàn Sâm phủ lên trên người cô ta, giống như là mặc váy, vừa vặn che khuất bờ mông, lộ ra cặp đùi đẹp tròn thon dài, thoạt nhìn thì hết sức đáng chú ý.
Thấy Hoàng Hôn đã mặc quần áo xong, Hàn Sâm liền hỏi cô ta:
- Làm sao cô lại bị vây ở chỗ này?
Hoàng Hôn không nói gì, một đôi mắt màu vàng óng vô cùng xinh đẹp nhìn Hàn Sâm, tựa hồ là hết sức hiếu kỳ.
Thấy Hoàng Hôn không trả lời, Hàn Sâm còn tưởng rằng cô ta đã chịu quá nhiều kinh hãi, đứng dậy nói ra:
- Chúng ta rời khỏi nơi này trước đi, cùng tôi đi vào còn có những đồng đội khác, trước đó chúng tôi bị phân tán, đi tìm bọn họ về trước đã.
Hàn Sâm đi vài bước, lại phát hiện Hoàng Hôn vẫn đứng tại chỗ không hề động, vẫn nhìn hắn như cũ, vẻ mặt có chút kỳ dị.
- Đi thôi, ngẩn ra đó làm gì?
Hàn Sâm quay người nhìn Hoàng Hôn cau mày nói.
Hoàng Hôn há to miệng, âm thanh rất là khàn khàn, cảm giác giống như là đã dùng rượu thuốc lá quá độ:
- Thời gian của tôi không có nhiều lắm, nhớ kỹ lời tôi nói, không nên quên bất cứ một chữ nào.
- Thời gian không nhiều lắm?
Hàn Sâm cau mày nói.
Hoàng Hôn không trả lời, chỉ là nhìn Hàn Sâm tự mình nói ra:
- Tôi là Hoàng Hôn, đại tá, thành viên của bộ đội đặc chủng Lam Huyết, sĩ quan phụ tá của Hàn Kính Chi, điều tra viên của tiểu tổ đặc công khoa điều tra số 7.
- Cái gì?
Hàn Sâm mở to hai mắt ra nhìn, giống như là gặp ma nhìn Hoàng Hôn, cơ hồ là không thể tin vào tai của mình, nhìn Hoàng Hôn, bờ môi đều đang run lẩy bẩy.
- Cô nói cô là sĩ quan phụ tá của Hàn Kính Chi? Điều tra viên của tiểu tổ đặc công khoa điều tra số 7?
Hàn Sâm chỉ vào Hoàng Hôn, kích động tới mức toàn thân đều đang phát run, trong lời nói đều đã run rẩy.
Hắn không biết có phải là Hoàng Hôn đang nói giỡn với hắn hay không, nhưng mà đây đã là khoảng cách gần nhất giữa hắn và Hàn Kính Chi cùng tiểu tổ số 7.
Bạn cần đăng nhập để bình luận