Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1246: Tam Sinh Quả

Bởi vì lúc ấy chỉ Hàn Sâm và cha hắn ở nhà, cho nên cũng chỉ có hai người bọn họ biết rõ chuyện này, chuyện này đã trôi qua nhiều năm như vậy, theo đạo lý bình thường, sẽ không có người khác biết mới đúng.
- Ông ấy còn sống?
Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào Hạt Tử, gằn từng chữ hỏi.
Hiện tại tâm tình Hàn Sâm rất phức tạp, cũng không nói được là tư vị gì, nếu như nói cha hắn thật sự không chết, nhiều năm ông ấy cũng không trở lại nhìn ba mẹ con hắn, cũng không âm thầm liên lạc với mẹ con bọn hắn, nói không có một chút oán niệm nào là gạt người.
Thế nhưng những năm gần đây này, Hàn Sâm cũng tiếp xúc được với một số chuyện, biết rõ chuyện này rắc rối phức tạp, cha hắn làm như vậy cũng có khả năng là bất đắc dĩ.
Dù là như thế nào, hiện tại Hàn Sâm chỉ muốn biết cha của hắn đang ở nơi nào, cần gặp ông ấy để hỏi rõ ràng mọi chuyện.
- Còn sống.
Hạt Tử gật đầu khẳng định.
- Ông ấy ở nơi nào? Tôi muốn gặp ông ấy.
Hàn Sâm cắn răng nói.
- Hiện tại còn chưa được.
Hạt Tử lại lắc đầu.
- Vì sao?
Hàn Sâm lập tức hỏi.
Hạt Tử trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Hiện tại ông ta đang làm một chuyện rất nguy hiểm, tạm thời còn không thể trở về, nếu như cậu có thể tấn chức thành Bán Thần, có lẽ sẽ có cơ hội nhìn thấy.
- Ông ấy ở trong không gian thứ tư Tí Hộ Sở?
Trong lòng Hàn Sâm thoáng động.
Nhưng Hạt Tử không trả lời nữa, ngón tay dùng một tiết tấu kỳ dị gõ lên mặt bàn, giống như đang trầm tư suy nghĩ, một hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Lò đan và thuốc bên trong là do ông ta mạo hiểm mới lấy được đấy, cậu ăn nó mới có lợi. Còn nữa, ông ấy bảo tôi nói với cậu, không nên dính vào Huyết Mệnh Giáo và chuyện tình về Hàn Kính Chi, chăm sóc cho mẹ và em gái của cậu được là được
- Nói cho tôi biết, rốt cuộc là ông ấy đang ở đâu, đang làm cái gì?
Hàn Sâm vẫn nhìn chằm chặp vào Hạt Tử, giống như không có nghe được lời Hạt Tử nói.
- Hiện tại tôi vẫn không thể nói cho cậu biết, nếu như cậu có năng lực, hoặc là chờ ông ta làm xong việc, nếu như ông ta còn có thể sống được, đến lúc đó tự nhiên sẽ gặp mặt.
Hạt Tử nói xong đứng dậy rời đi.
Hàn Sâm vô cùng giận dữ, hắn ghét nhất chính là kiểu người chỉ nói một nửa giữ lại một nửa, đã tới rồi, vì sao không thể nói rõ ràng.
Hàn Sâm tiến lên muốn giữ chặt Hạt Tử lại, nhưng Hạt Tử lại tránh tay của hắn, bước nhanh rời khỏi nhà hàng.
Nơi này là địa phương công cộng ở Liên Minh, Hàn Sâm lại không tiện động thủ, chỉ có thể đuổi theo, nhưng chờ hắn đi ra cửa, Hạt Tử đã biến mất.
Dùng Động Huyền Khí tìm tòi xung quanh, đều không thể tìm được tung tích Hạt Tử.
Hàn Sâm cũng không có tâm tình dẫn Bảo Nhi đi ăn kem nữa, trực tiếp về đến nhà mặt, đưa chiếc nhẫn cho mẹ xem.
Khi mẹ hắn nhìn thấy chiếc nhẫn kia, thân thể lập tức run lên, cầm trong tay nhìn hồi lâu, hốc mắt đã bắt đầu đỏ lên.
- Mẹ, đây là chiếc nhẫn kia của cha sao?
Hàn Sâm kể lại mọi chuyện một lần, có chút không nén được lên tiếng hỏi.
- Là chiếc nhẫn của ổng, tên hỗn đản kia, vậy mà còn chưa chết, đừng để mẹ nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ làm thịt ổng.
La Lam cắn răng nghiến lợi nói ra.
Mặc dù La Lam nói lời ác độc, nhưng Hàn Sâm nhìn ra, có lẽ trong lòng mẹ vẫn rất vui.
Hàn Sâm không biết Hạt Tử nói thật hay giả, nhưng tóm lại đây là một hy vọng, Hàn Sâm trở lại Tí Hộ Sở, lấy lò đan mà mình giấu ở Tí Hộ Sở dưới mặt đất ra.
Thế nhưng mà hắn vẫn không nhìn ra hạt châu trong lò đan kia rốt cuộc là thứ gì, Hàn Sâm lại không dám hoàn toàn tin tưởng Hạt Tử, nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn đậy lắp lò đan lại rồi thả trở về.
Một lần nữa mang theo Bảo Nhi đi ăn kem, lại mua cho bé rất nhiều đồ ăn vặt, bởi vì bình thường đều ở bên trong Tí Hộ Sở, cơ hội dẫn Bảo Nhi đi ăn thật sự không nhiều lắm, cũng chỉ có thể nhân cơ hội trở lại Liên Minh cố gắng thỏa mãn bé.
Nhoáng một cái đã trôi qua hơn nửa tháng, Thánh Phạm Đại Đế không xuất hiện, Tam Sinh Thụ trong giếng cổ kia cuối cũng cũng đến lúc thành thục.
Ba trái cây tản ra bảo quang, từ trên cây rơi xuống, giống như ba viên bảo thạch rụng dưới cây.
Mà Tam Sinh Thụ do lôi điện sinh ra này, sau khi trái cây rơi xuống, lại nhanh chóng héo rũ, lôi điện trên thân biến mất, cuối cùng biến thành tro bụi.
Hàn Sâm không tự mình mở trái cây, hắn đã hoàn toàn không có có lòng tin đối với vận khí mở trái cây, mang theo ba trái cây ra khỏi giếng cổ, gọi Linh và Bảo Nhi, còn có Tiểu Ngân Ngân tới, đóng cửa lại, bốn người vây quanh ba trái cây ngồi một vòng.
- Trái này ai tới mở?
Hàn Sâm chỉ vào trái cây bên trong có kỵ sĩ hỏi.
- Con!
Bảo Nhi hưng phấn giơ bàn tay nhỏ bé lên.
- Được, vậy thì Bảo Nhi tới mở đi, nhưng lần này đồ vật này để cho ba ba nhé, trở về ba ba lại dẫn con đi ăn kem.
Hàn Sâm gật gật đầu, vận may của Bảo Nhi vẫn rất đáng tin đấy.
Bảo Nhi đồng ý, bàn tay nhỏ bé núc ních thịt nâng trái cây kia lên, hai tay trực tiếp dùng sức đập xuống đất, lập tức đập nát vỏ ngoài trong suốt giống như kim cương ra.
Chỉ thấy kỵ sĩ trong trái cây hóa thành một tia sáng bắn vào xuất vào trong mi tâm Bảo Nhi.
- Thế nào Bảo Nhi, mở ra cái gì?
Hàn Sâm khẩn trương hỏi.
Tuy Long Đế nói đây là thú hồn Kỵ Sĩ Song Sinh, nhưng cây này lại không phải cây Kỵ Sĩ Song Sinh, cho nên rốt cuộc có phải Kỵ Sĩ Song Sinh hay không thì ngay cả Long Đế cũng không có nắm chắc.
Nhưng hiện tại có thể khẳng định, trong này đúng là thú hồn không sai rồi.
Bảo Nhi trực tiếp chuyển thú hồn kỵ sĩ kia cho Hàn Sâm, sau đó mới dùng giọng nói non nớt nói:
- Ba ba đừng quên kem của con.
- Thu được thú hồn siêu cấp thần huyết Lôi Kỵ Sĩ Song Sinh: loại hình phụ thể hình.
Hàn Sâm ngơ ngác, là Kỵ Sĩ Song Sinh không sai, chỉ là nhiều hơn một chữ lôi, cũng không biết cụ thể có ích lợi gì, nếu như chỉ hạn chế sử dụng lôi hệ, vậy thì có chút không tốt lắm rồi.
- Sẽ không quên đâu.
Hiện tại Hàn Sâm cũng không có thời gian lập tức thí nghiệm, sau khi đồng ý với Bảo Nhi, lại quay sang nhìn Tiểu Ngân Ngân ở một bên đã sớm kích động, lại nhìn trái cây bên trong có bàn tay nói:
- Trái này cho Tiểu Ngân Ngân nhé.
Hiện tại Tiểu Ngân Ngân là chiến lực mạnh nhất của hắn, có thể đánh nhau có thể trị liệu, lại là cường giả đã mở ra mười đạo khóa gen, sau này còn trông cậy vào nó xuất lực đấy, thứ tốt dùng trên người nó sẽ không lỗ.
Tiểu Ngân Ngân lập tức duỗi móng vuốt ra vỗ, đập vỡ vỏ ngoài của trái cây, một bàn tay từ bên trong bay ra.
Cách một tầng vỏ còn không nhìn rõ lắm, lúc này bàn tay kia hoàn toàn bay ra, Hàn Sâm mới phát hiện, thứ này mặc dù cực kỳ giống bàn tay loài người, nhưng có vẻ cũng không phải thật sự là máu thịt.
Nhìn đường vân như mạch máu kia, lúc này đã không có lớp vỏ bao ngoài, hiện tại nhìn lại là từng đạo lôi điện lưu động ở bên trong.
Tiểu Ngân Ngân không nói hai lời, trực tiếp một ngụm nuốt bàn tay kia xuống, sau đó thân thể nhẹ nhàng run rẩy, một lúc sau, Tiểu Ngân Ngân đột nhiên ợ một cái, trong miệng phun ra một tia lôi điện màu xanh nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận