Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 962: Vườn Cây

Hàn Sâm hơi lúng túng một chút, một đứa bé như vậy, đặt ở bên trong Tí Hộ Sở thì thật sự quá bắt mắt.
Bị những người khác nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng giật mình, nhân loại chưa tới mười sáu tuổi, tiến vào Tí Hộ Sở không khác gì là muốn đi tìm chết, chớ đừng nói chi là tiến vào không gian thứ ba Tí Hộ Sở.
Thế nhưng mà cô bé này lại không có một chút khí tức của dị sinh vật cùng Dị Linh, rất dễ dàng bị cho rằng là một đứa bé nhân loại.
Nếu Hàn Sâm mang theo cô bé ra ngoài, rất khó không bị người khác chú ý, đến lúc đó giải thích sẽ rất phiền toái, hơn nữa giải thích cũng không rõ ràng được.
Hiện tại Hàn Sâm chỉ có thể cảm thấy may mắn, chính mình trước đây đã hạ đạt mệnh lệnh, để cho bọn Hoàng lão hoạt động ở khu vực phía đông Tí Hộ Sở, không thể đến Thần Điện Dị Linh bên này, tạm thời sẽ không có vấn đề gì.
- Đặt tên gì cho con mới tốt đây?
Hàn Sâm đặt cô bé ở đối diện với mình, ngồi xếp bằng ở dưới đất suy nghĩ.
Cô bé ngồi ở dưới đất, nghiêng đầu nhìn Hàn Sâm, mắt to tràn đầy hiếu kỳ, bàn tay nhỏ bé mập mạp vươn tới chỗ Hàn Sâm, thấy Hàn Sâm đang suy tư bất động, liền chính mình bò qua, tựa ở trong ngực Hàn Sâm, tìm một tư thế thoải mái, cứ như vậy nhắm mắt lại ngủ.
Hàn Sâm đối với chuyện đặt tên thật sự là không có thiên phú gì, hiện tại đột nhiên lại bảo hắn đặt tên cho một cô bé thì lại càng làm khó hắn.
Nhưng mà cô bé này thấy thế nào đều là một bé gái nhân loại, cũng không thể tùy tiện đặt đại một cái tên.
Nếu là con trai thì cũng thôi đi, gọi đại một cái tên dễ nuôi là được.
Tục ngữ nói nghèo nuôi con trai giàu nuôi con gái, bé gái từ nhỏ đã được nuôi ăn ngon uống sướng, trưởng thành mới sẽ không tùy tiện bị đàn ông khác bắt cóc.
Hiện tại cô bé này chính là bảo khố của Hàn Sâm, một giọt nước mắt là một cây Lục Luân Chân Bảo Thụ, đây quả thực là còn lợi hại hơn cả cây tiền.
Vì không để cho cô bé bị người khác dụ chạy, cho nên Hàn Sâm quyết định phải nuôi dưỡng cẩn thận, không thể tùy tiện giống như nuôi dị sinh vật bình thường được.
Đáng tiếc là Hàn Sâm thật sự không am hiểu đặt tên, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cái tên gì hay.
- Được rồi, nhũ danh trước hết gọi là Bảo Nhi đi, đại danh về sau sẽ dần dần nghĩ.
Hàn Sâm đặt Bảo Nhi đang ngủ ở trên giường trong cung điện, chính mình truyền tống về nhà trong Liên Minh, chuẩn bị lên Internet cho mua mấy bộ quần áo cho Bảo Nhi, sau đó mua một ít đồ ăn ngon nữa.
Thế nhưng mà Hàn Sâm bên này mới vừa vặn đi ra ngoài trang bị truyền tống, đã nghe thấy ở trong trang bị truyền tống phía sau truyền ra tiếng bi bô gọi ba ba, chỉ thấy Bảo Nhi vậy mà đang từ bên trong trang bị truyền tống bò ra bên ngoài.
- Con. . . con. . . sao con lại ra đây làm gì. . .
Hàn Sâm kinh động không phải chuyện đùa, hắn chưa từng thấy qua có dị sinh vật nào còn có thể từ bên trong Tí Hộ Sở đi ra ngoài.
- Ba ba. . . ôm một cái. . .
Bảo Nhi ngồi ở cửa ra vào trang bị truyền tống, hướng về Hàn Sâm giang đôi tay nhỏ bé ra.
Hàn Sâm bế Bảo Nhi lên, quả nhiên là cảm giác thịt núc ních thật sự, cũng không phải là ảo giác, vậy mà cô bé thật sự từ bên trong Tí Hộ Sở truyền tống đi ra, hơn nữa còn truyền tốn đến tọa độ của Hàn Sâm.
Hàn Sâm ôm Bảo Nhi lại thử truyền tống vào trong Tí Hộ Sở, kết quả là thuận lợi truyền tống đi vào, liền cùng nhau truyền tống đi ra, cũng vẫn thuận lợi truyền tống đi ra.
Bảo Nhi dĩ nhiên cũng giống như là nhân loại thật sự, có thể tự do ra vào Tí Hộ Sở.
Hơn nữa nơi này là trong nhà Hàn Sâm, nếu bị người ngoài nhìn thấy, thực sự là quá kinh thế hãi tục, nào có đứa bé còn nhỏ như vậy đã có thể truyền tống vào trong Tí Hộ Sở chứ?
Nếu như bị người của hiệp hội bảo hộ nhi đồng nhìn thấy, nhất định sẽ dùng tội có ý định xấu mưu hại nhi đồng bắt nhốt vào trong cục cảnh sát.
Vụng trộm đưa Bảo Nhi đến gian phòng của mình, làm cho cô bé vài món điểm tâm ngọt mà bình thường Tiểu Nghiên thích ăn, cô bé lập tức ăn quên cả trời đất, dính đầy bơ lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hàn Sâm lại lên trên Internet mua cho cô bé chút ít quần áo cùng vật dụng hàng ngày, lúc này mới lại dẫn Bảo Nhi cùng mang theo đồ đạc tiến vào trong Tí Hộ Sở.
Hàn Sâm rất nhanh đã phát hiện ra, mặc dù ở các phương diện thì Bảo Nhi đều rất giống như là nhân loại, nhưng mà cơ năng thân thể của cô bé hiển nhiên có chút không giống với nhân loại.
Ít nhất là Hàn Sâm chưa từng thấy qua Bảo Nhi cả ngày tùy tiện đại tiểu tiện giống như là trẻ con nhân loại, hơn nữa cũng không dễ dàng khóc giống như trẻ con bình thường.
Ngoại trừ hai giọt nước mắt lúc đầu kia, Hàn Sâm liền không hề thấy cô bé khóc qua nữa.
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Hàn Sâm không tận lực trêu chọc cô bé khóc.
Chỉ là bồi dưỡng hai cây Lục Luân Chân Bảo Thụ kia, đã khiến Hàn Sâm hao tổn tâm cơ, trồng nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì, căn bản không chăm sóc được.
Hai gốc Lục Luân Chân Bảo Thụ này không giống gốc mà Sát Na Nữ Đế trồng kia, trong vòng một đêm đã có thể lớn lên, hai cây này muốn lớn lên kết quả, chỉ sợ không có mấy vạn năm thì nghĩ cũng không cần nghĩ.
Chỉ là sinh mệnh thủy châu cần để cung cấp cho hai cây này, cũng đã trở thành vấn đề rất lớn, nhiều hơn nữa thì Hàn Sâm cũng không trồng nổi.
Hàn Sâm đã hỏi qua Sát Na Nữ Đế, làm sao cô ta trồng Lục Luân Chân Bảo Thụ nhanh như vậy đã có thể trưởng thành kết quả, Sát Na Nữ Đế cũng không giấu diếm hắn, trên thực tế cây Lục Luân Chân Bảo Thụ kia lúc ở trong không gian thứ ba Tí Hộ Sở đã trưởng thành rồi, bởi vì bị đánh rớt trở lại không gian thứ hai của Tí Hộ Sở, không có cách nào tiếp tục sinh trưởng, mới có thể phản bản quy nguyên, nếu gặp được cơ hội là có thể sinh trưởng rất nhanh, không giống với hạt giống gen thông thường.
- Xem ra còn cần phải chuẩn bị nhiều sinh mệnh thủy châu hơn một chút mới được.
Hiện tại Hàn Sâm cần bồi dưỡng Huyết Tùng cùng hai cây Lục Luân Chân Bảo Thụ, mặc dù sinh mệnh thủy châu có không ít, nhưng cũng cần phải phòng ngừa chu đáo.
Giao Lục Luân Chân Bảo Thụ cùng Bảo Nhi cho Linh chăm sóc, để lại rất nhiều sinh mệnh thủy châu cho cô, bảo cô mỗi ngày nhỏ lên một giọt, bảo đảm cho Lục Luân Chân Bảo Thụ phát triển.
May là Bảo Nhi ngoan ngoãn lưu lại bên trong Tí Hộ Sở, nếu không mang theo một đứa bé đi ra, Hàn Sâm đều không biết mình phải làm như thế nào mới có thể săn bắn.
Hàn Sâm một mình lặng lẽ từ trong Kinh Cức Tùng Lâm đi ra, lặng lẽ đi về phía vị trí Tí Hộ Sở nhân loại trước kia, phát hiện ra chỗ đó đã bị Dị Linh cùng dị sinh vật chiếm cứ.
Hàn Sâm quan sát một hồi lâu, trấn giữ ở trong Tí Hộ Sở này là một Dị Linh hoàng tộc, hơn nữa còn có hai dị sinh vật cấp thần huyết ở bên trong.
Lôi Ma Đế lại ở trong Tí Hộ Sở nho nhỏ này, bố trí lực lượng mạnh như vậy, cũng có chút vượt quá ý liệu của Hàn Sâm, khiến cho kế hoạch chuẩn bị đánh lén Tí Hộ Sở để săn giết dị sinh vật của hắn bốc hơi.
Săn giết dị sinh vật không được, Hàn Sâm cũng không hề thất vọng, sau khi hắn vòng qua Tí Hộ Sở này, trực tiếp xuyên qua khu vực Kiếm Lâm Sơn Phong, hướng về Kim Cức Tí Hộ Sở mà đi.
Đương nhiên Hàn Sâm không ngốc đến nỗi đi đánh Kim Cức Tí Hộ Sở, hiện tại thực lực của Kim Cức Tí Hộ Sở không giống với lúc trước, đừng nói là một mình Hàn Sâm, lại đến mấy tên Hàn Sâm cũng không hạ được.
Mục tiêu chân chính của Hàn Sâm là vườn cây gen của Kim Cức Tí Hộ Sở, trong này trồng trọt rất nhiều thực vật gen cao cấp, hơn nữa lại không ở trong Kim Cức Tí Hộ Sở, mặc dù sẽ có trông coi, nhưng mà Hàn Sâm lại có biện pháp đi vào.
Len lén tới gần vườn cây gen, Hàn Sâm nhìn vào bên trong vườn cây kia, chỉ thấy cây cối nhiều vô số kể, số lượng thứ tốt bên trong cũng không ít.
- Kinh Cức, cô nói có biện pháp lén tiến vào bên trong vườn, rốt cuộc là biện pháp gì?
Hàn Sâm gọi Kinh Cức Bá Tước ra, thèm nhỏ nước dãi nhìn vườn cây gen hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận