Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3255. Tỉnh câu dưới mái vòm băng

băng nguyên chứa đựng rất nhiều tinh vực, nếu như không có Điền Tĩnh dẫn đường thì Hàn Sâm có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, một nơi tâm thường thế này lại chính là nơi sinh ra trứng gen tuyệt thế.
Phía trước là ngọn núi băng nhỏ được bao quanh bởi rất nhiều núi băng, chỉ cao có vài trăm mét, trông không hề đồ sộ, so với các núi băng hở một tí là cao mấy chục ngàn mét ở gần đó, ngọn núi băng nhỏ này không bắt mắt chút nào.
“Nơi này chính là nơi mà lúc đầu lão tông chủ của Huyền Tãn tông bọn †a phát hiện ra Băng Ngọc Yêu Cơ. Nếu như những gì ở trong ghi chép không sai thì ở phía sau núi băng nhỏ đó chắc sẽ có một động băng thông đến đáy của núi băng.” Điền Tĩnh lấy ra một tấm bản đồ, đối chiếu với núi băng nhỏ một lúc rồi mới nói với Hàn Sâm.
Hàn Sâm bước xuống từ xe ngọc, nhìn núi băng nhỏ nói: “Ta thấy rất tò mò, lúc đầu lão tông chủ của quý tông đã gặp được gì ở đây, tại sao hắn lại không lấy đi Băng Ngọc Yêu Cơ, đã thế còn để rớt đồ của mình ở đây nữa chứ”
Điền Tĩnh nói: “Thật ra thì tình hình cụ thể ra sao ta cũng không rõ lắm, thông tin mà lão tông chủ để lại trong bí quyển thì chỉ có ghi chép về nơi mà Băng Ngọc Yêu Cơ trú ngụ, sau đó là về chuyện lấy lại tế khí đã bị mất kiểu gì, không nhắc nhiều về chuyện của Băng Ngọc Yêu Cơ. Hơn nữa còn dặn dò nhiều lần, sau khi lấy được tế khí về thì phải về ngay, không được tham trứng gen Băng Ngọc Yêu Cơ ở bên trong, nếu không thì sẽ có chuyện không lành xảy ra.”
“Có khi nào phần có liên quan đến Băng Ngọc Yêu Cơ đã bị thất lạc trong quá trình truyền thừa lâu đời rồi không?” Hàn Sâm do dự hỏi.
Điền Tĩnh lại nói một cách rất chắc chắn: “Không, truyền thừa của Vô Vi Đạo Cung bọn ta rất chặt chẽ cẩn thận, những cơ mật vô cùng quan trọng đều có phương pháp truyền thừa đặc thù, gần như không thể nào xảy ra sơ sót được. Cho dù có xảy ra sơ sót thật thì toàn bộ phải thất lạc mới đúng, không thể nào chỉ thất lạc một phần.”
Hàn Sâm không đồng ý lắm với lời mà Điền Tĩnh nói, phương pháp truyền thừa có cơ mật đến đâu, chỉ cần thông qua người để hoàn thành thì đều có khả năng xảy ra vấn đề.
“Chuyện ta đồng ý với tiên sinh, ta chắc chắn sẽ làm được, còn ngươi có lấy được Băng Ngọc Yêu Cơ hay không thì không liên quan đến ta.” Điền Tĩnh nói xong thì đi về hướng núi băng nhỏ.
“Các ngươi ở đây đợi ta.” Sau khi Hàn Sâm dặn dò hai thị nữ xong rồi dẫn Bảo Nhi đi theo Điền Tĩnh.
Quả nhiên đúng như những gì Điền Tĩnh đã nói, phần đáy của núi nhỏ có một động băng, quanh co thông thẳng xuống dưới, cũng không biết rốt cuộc thông đến nơi nào.
Điền Tĩnh có thể trở thành người thừa kế của Huyền Tẵn tông thì người phụ nữ bình thường chắc chắn không thể so sánh được, chỉ nhìn việc nàng xử lý chuyện của Tăng Hiệp là biết tâm trí của người phụ nữ này không bình thường, rất khó đảm bảo nàng sẽ không dùng lại thủ đoạn mà nàng đã đối phó với Tăng Hiệp, thế nên Hàn Sâm cũng không dám hoàn toàn tin tưởng nàng.
Nhưng sau khi bước vào động băng, đi được một đoạn đường thì Hàn Sâm tin thêm vài phần, động này thông thẳng xuống được mấy chục ngàn dặm dưới mặt băng rồi mà vẫn chưa nhìn thấy cuối, trông có vẻ không phải do công nhân đào ra.
Hơn nữa, càng đi xuống dưới, luồng khí âm hàn đó cũng càng dày hơn, đến người đã tu luyện thuật Băng Cơ Ngọc Cốt như Hàn Sâm cũng thấy hơi lạnh.
Vết nứt phía dưới băng xuyên thông đến bốn phương tám hướng, có rất nhiều nhánh, Điền Tĩnh lấy bản đồ ra so sánh không ngừng, chọn lựa con đường bình thường, một số nơi chỉ đủ cho một người chui qua, động băng ở một số nơi đều thẳng đứng, một khi đi xuống là mấy chục ngàn mét thậm chí sâu hơn.
Đối với một tinh vực, khoảng cách như này thật ra chẳng là gì, điều khiến Hàn Sâm khá tò mò là, hai lần thần mạch siêu cấp xuất hiện, không ngờ lại hình thành địa hình giống y hệt nhau, bản thân điều này đã có chút không bình thường.
“Cha, đó là gì?” Không biết đã xuống bao sâu trong động băng, bọn họ vừa mới rơi xuống từ một động băng thẳng đứng thì Bảo Nhi chỉ về một phương hướng hỏi.
Hàn Sâm và Điền Tĩnh cũng đều nhìn qua đó, ngay tức khắc đều cùng †ỏ ra kinh ngạc, nơi này không ngờ lại là một tinh cầu.
Bầu trời của tinh cầu hoàn toàn bị băng hàn bao phủ, như thể mái vòm băng vậy, nhưng tinh cầu ở bên trong mái vòm băng này lại vẫn có cỏ cây tốt tươi, còn có rất nhiều động vật đang chuyển động tự do thoải mái.
Đàn thiên nga bay lượn bên dưới mái vòm băng, trên mặt cỏ còn nhìn thấy được dê bò hợp thành đàn.
“Đúng rồi, nơi này chính là nơi mà lão tổ tông đã ghi lại.” Điền Tĩnh có chút hưng phấn nhìn tinh cầu kỳ lạ được giấu sâu dưới sông băng này.
“Ngươi chắc chắn là nơi này sao?” Hàn Sâm thấy hơi nghi ngờ, theo lý thì cho dù Băng Ngọc Yêu Cơ không phải thuộc tính băng thuần túy nhưng cũng phải có một nửa lực lượng hệ băng, nơi sinh ra nàng sao mà là nơi này được.
Hơn nữa Hàn Sâm nhớ đến bên trong tin tức mà Bảo Nhi gửi cho hắn có nhắc đến, Điền Tĩnh từng nói với Tăng Hiệp, nơi sinh ra Băng Ngọc Yêu Cơ có lẽ là nơi chỉ có băng phủ ngọc mới đúng, mà nơi này, Hàn Sâm không nhìn thấy ngọc thạch gì cả, bùn thì lại có không ít.
Điền Tĩnh liếc Bảo Nhi một cái rồi mới khẽ hừ nói: “Chắc Bảo Nhi luôn nói cho ngươi những lời liên quan đến băng phủ ngọc phải không?”
“Đúng thật đã nghe qua một ít.” Sắc mặt Hàn Sâm không thay đổi, cười mỉm nói, chẳng hề có chút xấu hổ nào.
Điền Tĩnh nói: “Thật ra từ lúc Tăng Hiệp nhất quyết yêu cầu đi theo ta tới băng nguyê thì trong lòng ta đã thầm cảm thấy có gì đó không đúng rồi. Nhưng lúc đó ta vẫn chưa có nghỉ ngờ gì nhiều, rồi sau khi gặp được ngươi và Bảo Nhi, ta mới thấy hơi nghi ngờ, nên mới nói ra mấy lời đó, sau đó tìm một nơi địa mạch hệ băng, muốn thăm dò hắn một chút.”
“Thì ra là thế.” Hàn Sâm gật đầu.
“Thật ra chữ Ngọc ở trong Băng Ngọc Yêu Cơ chỉ đến không phải là ngọc thạch bình thường, mà ý là thuần khiết.” Điền Tĩnh nói.
“Thuần khiết là chỉ?” Hàn Sâm vẫn có chút không hiểu.
“Truyền thuyết thần thoại của thời đại viễn cổ thường xuyên dùng ngọc để ví thiếu nữ trong trắng không chút tì vết, không bị hoen ố, ngọc trong Băng Ngọc Yêu Cơ là có ý này, không có liên quan gì lắm với ngọc thạch thật.” Điền Tĩnh lại giải thích.
“Thì ra là thế.” Hàn Sâm bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Điền Tĩnh vừa quan sát tinh cầu, tìm kiếm đường đi về phía trước vừa nói: “Bản thân tinh cầu này vô cùng kỳ lạ, Bởi vì trước khi thần mạch siêu cấp xuất hiện, tinh vực ở nơi này bị đóng băng thì chỗ này không có tinh cầu nào trông thế này cả, phải sau khi tinh vực bị đóng băng thì nó mới xuất hiện.”
“Lại còn có chuyện như vậy cơ à.” Hàn Sâm lấy máy truyền tin ra, tìm tinh đồ ở nơi đây rồi đối chiếu sơ qua vị trí thì quả nhiên đã phát hiện ở gần khu vực này không còn tinh cầu nào nữa.
Đừng nói là tinh cầu sinh mệnh giống thế này, đến những hành tinh, hằng tinh bình thường cũng còn chẳng có.
Lúc này, Điền Tĩnh và Hàn Sâm đã đáp xuống tinh cầu rồi, đột nhiên Điền Tĩnh lại quay người, cười nói với Hàn Sâm: “Hàn tiên sinh, thật ra có một chuyện ta không nói với ngươi.”
“Chuyện gì?” Sắc mặt Hàn Sâm không thay đổi, hỏi.
“Về tinh cầu này, vẫn còn một nơi vô cùng thần kỳ, chỉ có phụ nữ không trong sạch mới có thể bình an đứng được trên tinh cầu này, nếu không phải thế thì sẽ có một vài thứ không tốt xảy ra.” Điền Tĩnh cười mỉm nói với Hàn Sâm.
“Chuyện không tốt gì?” Sắc mặt Hàn Sâm vẫn không đổi, nhìn Điền Tĩnh rồi hỏi.
“Ngươi sẽ biết nhanh thôi.” Điền Tĩnh lại không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ cười mỉm nhìn hắn, nụ cười đó vô cùng quái dị.
Hết chương 3255.
Bạn cần đăng nhập để bình luận