Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2088. Khoảng cách giữa người với người.

Các vị trưởng lão vuốt râu, trừng mắt nhìn nhau, xém chút nữa thì xắn †ay áo lao vào trực tiếp đánh nhau.
Nếu chỉ có Bảo Nhi lấy được Tiên khí vạn Hồ thì bọn họ vẫn có thể dè dặt một chút nhưng thấy Bảo Nhi còn cầu được cả Tiên khí vạn Hồ cho Hàn Sâm thì bọn đều vứt hết mặt mũi xuống đất.
Mặt mũi đáng mấy đồng đâu, những lão quái vật này không biết đã sống bao nhiêu năm, bọn họ chẳng thèm để tâm đến mặt mũi, chỉ xem lợi ích có đủ lớn hay không.
“Các vị Trưởng lão, Cung chủ, các ngươi đều có đồ đệ, môn nhân, con trai, con gái mà ta thì không có gì hết. Chẳng lẽ các ngươi còn có ý muốn giành đồ đệ với ta sao?” Một giọng nói từ bên ngoài cửa cung truyền đến, chỉ thấy Ngọc Thiện Tâm ôm con chó cỏ lão Hoàng của hắn đi vào, cười tủm tỉm nói.
Tất cả Trưởng lão đều sững người. Mặc dù Ngọc Thiện Tâm chỉ là Bán Thần Hoá, dường như đã rất lâu rồi hắn không đại khai sát giới nhưng nghĩ đến những việc trước kia hắn làm vẫn khiến trong lòng mọi người trở nên nặng nề.
Mấy vị Trưởng lão ở đây có thể ngồi lên chức trưởng lão cùng là vì Ngọc Thiện Tâm đã làm thịt đám Trưởng lão trước đây.
“Ngọc Thiện Tâm à, thuật gen ngươi tu luyện lệch môn quá, không thích hợp để dạy Bảo Nhi đâu. Đúng rồi, ta nhớ có một đệ tử Minh Ngọc Huyền Thể của Thiên tộc vừa được sinh ra không lâu, vừa hay có thể kế thừa được y bát của ngươi…”
“Đúng đúng đúng, bé con Minh Ngọc Huyền Thể kia thích hợp với ngươi nhất.”
“Thiện Tâm à, cô bé này thuộc tính quá hỗn tạp, để ngươi dạy nó thật quá lãng phí tài năng của ngươi, đó chính là giết gà dùng dao mổ trâu, vẫn là Minh Ngọc Huyền Thể tốt hơn… Thích hợp với ngươi nhất…”
Một đám Trưởng lão vội vàng hùa theo. Bọn họ không muốn đắc tội với Ngọc Thiện Tâm nhưng lại càng không muốn từ bỏ Bảo Nhi.
Ngọc Thiện Tâm khẽ mỉm cười, định nói gì đó nhưng sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.
Không chỉ có Ngọc Thiện Tâm mà tất cả Trưởng lão, thậm chí là Cung chủ Trấn Thiên Cung cũng biến sắc theo. Chỉ thấy một màu sắc huyền ảo tươi đẹp lan ra cả Trấn Thiên Cung, một con dị thú toàn thân trắng
như tuyết giống như Độc Giác Thú đi tới, chính là Mộng Cảnh Thú.
“Nàng là của ta, các người không có ý kiến gì chứ?” Mộng Thú bước tới bên cạnh Bảo Nhi, nháy mắt với nàng, sau đó quay sang các vị trưởng lão, nheo mắt nói.
“Khụ khụ… Mộng Cảnh à… Đặc trưng sinh vật của ngươi và nàng khác xa nhau… Nàng không thích hợp để tu luyện sức mạnh của ngươi đâu…”
“Ta chỉ đến nói cho các ngươi mội tiếng chứ không trưng cầu ý kiến của các ngươi. Nếu ai không phục thì có thể thử Vạn Thế Nhất Mộng của ta xem.” Mộng Cảnh Thú nói xong thì không quan tâm đến bọn họ nữa, nó quay đầu lại nói với Hàn Sâm: “Đi theo ta.”
Hàn Sâm từng ở chung với Mộng Cảnh Thú mấy tháng, biết tính khí của nó nên trong lòng có chút do dự. Nếu Bảo Nhi đi theo nó thì không chừng sẽ bị hành hạ mất. Nghĩ đến việc Bảo Nhi mỗi ngày đều phải lặn xuống hồ mò bảo thạch cho Mộng Cảnh Thú ăn, Hàn Sâm đã cảm thấy rất khó chịu.
Không đợi Hàn Sâm đưa ra lựa chọn, Bảo Nhi đã cười ha hả rồi nhảy lên lưng Mộng Cảnh Thú.
Mọi người nhất thời giật nảy mình. Đây là Mộng Cảnh Thú chứ không phải ngựa đâu, thứ này mà cũng dám cưỡi sao? Đừng nói là cưỡi, lần trước có một Vương Giả lén gọi nó một tiếng ngựa già, không cẩn thận bị nó nghe được, bèn thẳng tay đánh hắn rơi vào một kiếp bi kịch, đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Theo như lời hậu bối chăm sóc Vương Giả kia nói, mỗi ngày gã Vương Giả kia nằm trên giường nước mắt chảy ròng ròng, cũng không biết rốt cuộc là nằm mơ thấy cái gì.
Bảo Nhi cưỡi trên lưng của Mộng Cảnh Thú nhưng nó lại không phản ứng gì, trực tiếp mang Bảo Nhi rời khỏi Trấn Thiên Cung, đi đến đảo Mộng Cảnh của nó.
Hàn Sâm đành phải đi theo. Mặc dù bản thân hắn rất không muốn đến đảo Mộng Cảnh nhưng bây giờ Bảo Nhi đã bị mang đến đó, hắn chỉ đành cố gắng đi hỏi cho rõ ràng xem rốt cuộc Mộng Cảnh Thú định làm thế nào với Bảo Nhi.
“Cung chủ, sao nó có thể như vậy chứ? Ngươi cũng không thèm quản à!” Sau khi các Trưởng lão phản ứng lại, họ tức giận phàn nàn với Cung chủ Trấn Thiên Cung nhưng không ai dám đến ngăn cản Mộng Cảnh Thú mang Bảo Nhi đi.
Ngọc Thiện Tâm ôm con chó cỏ lão Hoàng của hắn rời khỏi, có thể nhìn thấy thấp thoáng một con chim én lông đen bụng trắng bay lượn xung quanh hắn.
Cung chủ Trấn Thiên Cung bất đắc dĩ nhún vai: “Ai trong các ngươi đoạt được Bảo Nhi về từ chỗ nó thì Bảo Nhi là đệ tử của người đó, bằng không các ngươi có nói gì cũng vô dụng, dù sao ta cũng không quản được.”
Chư tịch Trưởng lão lập tức nhìn nhau, đù mé ai dám tìm Mộng Cảnh Thú đòi người chứ?
Hàn Sâm căn bản không thể đuổi kịp tốc độ của Mộng Cảnh Thú, nó đã mang Bảo Nhi bay lên trời sau đó nhanh chóng biến mất không còn dấu vất.
Cũng may Hàn Sâm biết đảo Mộng Cảnh ở đâu nên bay về phía đó.
Hắn lo lắng cho Bảo Nhi ở đảo Mộng cảnh sẽ phải chịu khổ. Nếu Bảo Nhi cũng bị bắt đi mò bảo thạch giống như hắn thì bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải mang Bảo Nhi trở về.
Chính hắn cũng không nỡ để Bảo Nhi phải chịu khổ như vậy, huống chi là để ngươi ngoài đổi xử với Bảo Nhi như vậy.
Dù sao nơi này cũng là Trấn Thiên Cung, Mộng Cảnh Thú dù có mạnh đến đâu đi chăng nữa, nếu hắn nhất quyết không cho Bảo Nhi ở lại đảo Mộng Cảnh thì Mộng Cảnh Thú cũng không thể cướp Bảo Nhi đi.
Sau khi Hàn Sâm đến đảo Mộng Cảnh, quả nhiên thấy được Bảo Nhi và Mộng Cảnh Thú đang ở trên đảo. Nhưng mọi chuyện không hề giống như hắn tưởng tượng.
Trong tưởng tượng của Hàn Sâm, Bảo Nhi bị Mộng Cảnh Thú bắt lặn xuống hồ mò bảo thạch cho nó ăn, chí ít cũng sẽ bị nghiêm khắc răn dạy tu hành các kiểu.
‘Thế nhưng những gì Hàn Sâm nhìn thấy bây giờ lại là Mộng Cảnh Thú nằm bên hồ dưới bóng đại thụ còn Bảo Nhi thì đang ngồi bên cạnh nó, trước mặt Bảo Nhi còn có rất nhiều hoa quả, mỗi quả đều tươi ngon, hầu như đều là thứ Hàn Sâm chưa bao giờ nhìn thấy.
Trong số đó Hàn Sâm chỉ từng thấy Thông Tâm Quả là loại quả giống quả nho. Trước kia Hàn Sâm đã được ăn một quả ở chỗ của Isa, nó có tác dụng thúc đẩy sự tiến hóa lần thứ hai của chiến giáp thông thường, biến thành quý tộc.
Bây giờ ở chỗ đó lại có cả một chùm, trông ít nhất cũng phải mười mấy quả.
Bảo Nhi cầm chùm Thông Tâm Quả lên, ăn từng quả giống như ăn nho.
“Chắc chỉ có hình dạng giống nhau thôi chứ không phải là Thông Tâm Quả thật đâu nhỉ?” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
“Cha ơi, đến ăn hoa quả đi, hoa quả mà Mộng Mộng cho ăn ngon lắm.” Bảo Nhi thấy Hàn Sâm tới, lập tức nhào vào lòng Hàn Sâm sau đó lấy một quả từ chùm quả bỏ vào miệng hắn.
Hàn Sâm cũng không khách khí, há miệng ăn một quả. Sau khi nuốt xuống, hắn chợt có cảm giác lệ rơi đầy mặt.
Thứ này thật sự là Thông Tâm Quả, vậy mà Mộng Cảnh Thú lại lấy nó cho Bảo Nhi ăn như hoa quả.
“Đù má ngươi, sao lúc ta tới thì xem ta như khổ sai còn Bảo Nhi tới thì mang Thông Tâm Quả cho nó ăn như hoa quả, đúng là ức hiếp người quá đáng mà” Nước mắt của Hàn Sâm chảy ào ào vào trong bụng. Mộng Cảnh Thú cũng không bắt Bảo Nhi ở lại đảo Mộng Cảnh, nó chỉ nói Bảo Nhi có thể đến nơi này bất kì lúc nào, đồng thời nói với Hàn Sâm sau này nếu có ai có ý đồ với Bảo Nhi thì phải báo cho nó. “Sao giữa người với người lại có khoảng cách lớn như vậy chứ?” Hàn Sâm có xúc động muốn chui lại vào trong bụng mẹ đầu thai lần nữa. Ở chơi trên đảo Mộng Cảnh một ngày, Hàn Sâm bèn đưa Bảo Nhi trở lại đảo Tiểu Ngọc. Sau một đêm nghỉ ngơi, hắn không chờ được mang theo Bảo Nhi lên đỉnh Thải Vân.
Hết chương 2088.
Bạn cần đăng nhập để bình luận