Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 505: Thanh Lân Ngư

Hàn Sâm rời khỏi Tinh Luân Tí Hộ Sở đi ra ngoài săn giết dị sinh vật, bởi vì Kim Mao Hống còn chưa hoàn thành tiến hóa cho nên tạm thời vẫn không thể bồi dưỡng Bạo Lực Viên và Tuyết Linh Lang được.
Nơi lần này Hàn Sâm muốn đi là hồ đóng băng, hồ đóng băng đã giáp ranh với đại dương, bên dưới rất có thể sẽ tương thông với biển cả, nhưng mà bởi vì quá lạnh, mặt hồ một năm kết băng cả bốn mùa, người đi lại ở phía trên đều không thành vấn đề.
Người bình thường chỉ cần đục một cái lỗ ở trên mặt băng, dùng dây câu đặc chế là có thể câu dị sinh vật loại cá ở trong hồ ra, nếu dị sinh vật loại cá rời khỏi mặt nước, năng lực sẽ suy yếu trên phạm vi lớn, muốn giết cũng tương đối dễ dàng.
Hàn Sâm đặc biệt mua lưỡi câu dây câu và mồi đặc chế của Liên Minh, sau khi đi vào trong hồ đóng băng mới biết được nơi này và khu vực sông băng căn bản không có gì khác nhau, dưới chân đều là tầng băng sâu dày, chỗ mỏng nhất cũng khoảng hơn hai mét.
Bên trên hồ đóng băng có rất nhiều người, bởi vì tài nguyên ở băng nguyên vốn không nhiều, ở hồ đóng băng ngẫu nhiên còn có thể câu được sinh vật biến dị, cũng coi như là một nơi có tài nguyên rất phong phú.
Nhưng mà ở chỗ này câu cá cần có kiên nhẫn nhất định, vận may tốt thì có khả năng trong một ngày sẽ câu được sinh vật biến dị, vận may không tốt, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể câu được một con sinh vật nguyên thủy.
Cũng may mục tiêu lần này Hàn Sâm là gen nguyên thủy, cá trong hồ đóng băng phần lớn đều là cấp nguyên thủy, bình thường cũng không quá lớn, không thể thích hợp hơn được nữa.
Đương nhiên, nếu như có thể câu được sinh vật biến dị thì là tốt nhất, câu không được thì cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Trong phạm vi hồ đóng băng to lớn, có thể nhìn thấy rất nhiều người đều đào một cái hố đường kính chừng một mét ở trên mặt băng để câu cá.
Hàn Sâm cũng không tính tự mình đi đào, ở gần đó tìm một cái hố băng do người khác đã dùng rồi bỏ lại, sửa lại tầng băng mỏng xung quanh một chút, mắc mồi câu lên trên lưỡi câu, theo hố băng thả vào trong nước.
Mở cái ghế gấp nhỏ ra ngồi xuống, mặc áo giáp Tuyết Linh Lang lên liền không cảm thấy rét lạnh nữa, lại lấy một cuốn sách cổ văn từ trong túi đeo lưng ra, vừa đợi cá mắc câu, vừa xem cổ văn.
- Là cậu?
Hàn Sâm vừa mới ngồi được một lúc, bên cạnh có một người mang theo đồ đạc đi qua, sau khi nhìn thấy Hàn Sâm liền kinh ngạc chạy tới.
Hàn Sâm ngẩng đầu lên nhìn, chính là cô gái to xác Quan Đồng kia, xem đồ cô cầm trong tay, chắc hẳn cũng tới nơi này câu cá.
- Cô cũng tới câu cá à?
Hàn Sâm cười cười với Quan Đồng.
- Cậu. . . lần trước cám ơn cậu. . .
Quan Đồng há to miệng, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên nói gì.
- Hả?
Hàn Sâm ngây ra một lúc, hắn không biết Quan Đồng đang cảm ơn chuyện gì.
- Cảm ơn cậu đã cứu Tinh Luân Tí Hộ Sở.
Quan Đồng vội vàng nói.
- Tiện tay mà thôi, không phải chuyện gì lớn cả, lúc đó cũng phải cảm ơn cô đã cõng tôi về.
Hàn Sâm cười một cái nói.
Quan Đồng nghe thấy Hàn Sâm nói như vậy không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, hiện tại cô đã hiểu rõ, ngày đó khẳng định là Hàn Sâm không có việc gì, cũng không giống như cô nghĩ, người ta căn bản không cần cô cứu, cô lại cố cõng Hàn Sâm về.
- Nhanh đi câu cá đi, chậm sẽ không còn vị trí tốt nữa đâu.
Hàn Sâm chỉ chỉ tới hố băng bên kia.
Quan Đồng nhẹ gật đầu, vội vàng chạy tới, cô cũng không biết nên nói gì, tình huống này cô cũng không quá thích ứng cho lắm.
Quan Đồng ở bên cạnh một hố băng cách bảy tám mét ngồi xuống thả câu, vừa câu cá vừa thỉnh thoảng nhìn về phía Hàn Sâm bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận