Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 390: Kế Hoạch Bổ Toàn Thần Gen

Ninh Nguyệt không ngăn cản Hàn Sâm, nhưng vẫn phái người đi theo Hàn Sâm.
Hàn Sâm biết mình bị theo dõi, nhưng không tìm cách cắt đuôi, cứ như bình thường một đường chạy về Cương Giáp Tí Hộ Sở.
Sau khi Ninh Nguyệt nhận được tin tức, không nhịn được âm thầm nhíu mày:
- Chẳng lẽ hắn thật sự không săn giết được con dị sinh vật kia?
Con dị sinh vật thịt mềm kia ít nhất cũng ba bốn trăm cân, trong thời gian ngắn ngủi như vậy Hàn Sâm không có khả năng ăn hết, nhưng nếu nói hắn dấu đi, vậy thì hắn sẽ không trở lại Cương Giáp Tí Hộ Sở mới đúng.
Dù sao thịt sinh vật rất dễ hư, nếu như hắn dấu thịt của con dị sinh vật kia đi, như vậy lúc này hắn trở về Cương Giáp Tí Hộ Sở, cho dù sau đó lại gấp rút trở về đây, thì thịt con dị sinh vật kia đã hư đến mức không thể ăn được nữa.
- Nếu như hắn không chém giết được con dị sinh vật kia, vậy con dị sinh vật kia đã chạy đi nơi nào rồi?
Ninh Nguyệt luôn cảm giác được có chỗ không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được là không đúng ở chỗ nào.
Hàn Sâm một đường chạy về Cương Giáp Tí Hộ Sở, trong nội tâm tính toán muốn đi săn giết mấy con sinh vật thần huyết, để cho thần gen của mình mau mau đầy, cũng để Hoàng Kim Sa Trùng Vương nhanh chóng lột xác đến trạng thái chiến đấu.
- Hay là đi Đại Sa Mạc Bạch Ma một chuyến đi.
Trong lòng Hàn Sâm vẫn còn nhớ tới con thần huyết Hồ Vương và thần huyết Hắc Vũ Thú Vương kia, cũng đúng lúc dùng để bồi bổ cho Hoàng Kim Sa Trùng Vương.
Hàn Sâm vẫn muốn giết con thần huyết Hồ Vương kia, nhưng mãi vẫn không có cơ hội, lúc không có năng lực khì không giết được, đến khi có năng lực lại không tìm thấy nó.
Về phần thần huyết Hắc Vũ Thú Vương, đây chính là sinh vật thần huyết có thể cho ra thú hồn cánh thần huyết hiếm thấy, lần trước Hàn Sâm không thể giết chết nó cũng rất tiếc.
Nếu như có thể thu được thú hồn thần huyết Hắc Vũ Thú Vương, Hàn Sâm có thể bán cánh Tử Vũ Lân Long đi, dù sao đồ vật này có chút quá bắt mắt, người nhìn thấy nó quá nhiều.
Trong lòng đã có quyết định, Hàn Sâm cũng không trở lại Cương Giáp Tí Hộ Sở, trực tiếp tiện đường đi tới Đại Sa Mạc Bạch Ma.
- Bầy hồ ly… đàn Hắc Vũ Thú… mau ra đây…
Hàn Sâm cưỡi Hoàng Kim Sa Trùng Vương đi về phía sa mạc rộng lớn.
Tuy Hoàng Kim Sa Trùng Vương nhiên còn chưa có lột xác tới trạng thái chiến đấu, nhưng thân hình đã vô cùng lớn, tốc độ tiến lên trên mặt cát cũng mạnh hơn Miêu Quân nhiều.
Lần này tiến vào Đại Sa Mạc Bạch Ma, Hàn Sâm có một cảm giác không nói ra lời, lúc trước thiếu chút nữa đã bị thần huyết Hồ Vương đuổi tới mức trời cao không còn đường chạy, địa ngục không cửa vào, hiện tại nếu gặp được nó, mặc kệ nó giảo hoạt thế nào, chỉ sợ chỉ cần một mũi tên là có thể bắt bắn chết nó.
Hàn Sâm tiến vào sa mạc Bạch Ma không bao lâu, đã thấy được trên sa mạc có không ít thi thể dị sinh vật, có lẽ là có người từ bên này đi tới.
Hàn Sâm đang do dự có cần đổi một phương hướng hay không, lại nghe được tiếng dị sinh vật gầm rú và nhân loại kêu gọi từ xa xa truyền đến, thấy khoảng cách cũng không xa, Hàn Sâm quyết định cưỡi Hoàng Kim Sa Trùng Vương đi tới bên kia.
Đi không bao xa, Hàn Sâm liền thấy đám người đang săn giết dị sinh vật, lại chính là hai người Nguyên thiếu và Khánh thiếu đang dẫn đội săn giết Sa Nham Xà.
Hoàng Kim Sa Trùng Vương thật sự quá bắt mắt, Nguyên thiếu và Khánh thiếu từ xa đã thấy Hoàng Kim Sa Trùng Vương, bọn họ nhận ra đây là sủng vật của Hàn Sâm, trong lòng thoáng thở dài một hơi, nhưng bởi vì đang săn giết Sa Nham Xà, bọn họ cũng không thể phân tâm, chỉ đành càng thêm ra sức chém giết Sa Nham Xà.
Hàn Sâm đã đến gần, thấy một đội mười mấy người Nguyên thiếu và Khánh thiếu tiến lùi chặt chẽ, giống như binh lính nghiêm chỉnh huấn luyện, thừa sức đối phó với Sa Nham Xà, hắn dừng lại cồn cát bên cạnh để quan sát, cũng không gia nhập chiến đoàn.
Nhìn Nguyên thiếu và Khánh thiếu đại sát tứ phương, Hàn Sâm có cảm giác như đã trải qua mấy đời, lúc trước hắn dẫn theo hai người mới vừa tiến vào Cương Giáp Tí Hộ Sở, khi đó hai người đều là lính mới, nhưng bây giờ đã trở thành cao thủ có thể một mình gánh vác một phương, khiến Hàn Sâm nhịn không được có chút thổn thức.
- Mình đã già rồi sao?
Hàn Sâm sờ cằm của mình, vẫn trơn bóng non mềm, lúc này mới nhớ tới, chính mình chẳng qua cũng mới hai mươi tuổi mà thôi.
Hơn nữa bởi vì tu luyện Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật làn da mềm mại như thiếu nữ, thậm chí còn hơn trước, cho dù những ngày này ở bên ngoài không ngừng phơi nắng chịu gió thổi cả ngày, vẫn không thay đổi gì, vẫn trắng nõn như cũ.
- Đây cũng là một chuyện phiền phức, đặc thù quá rõ ràng.
Hàn Sâm có chút buồn rầu, nếu như không phải tiểu đệ đệ sáng sớm mỗi ngày đều kiên quyết như cũ, hắn đã nghi ngờ mình tiếp tục luyện tiếp có thể biến thành mấy em gái mảnh mai hay không.
Dù vậy, bây giờ nhìn Hàn Sâm giống như mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ, nếu không phải bởi vì hình dáng hắn cương nghị, rất có dương cương chi khí của nam tử, thì hoàn toàn có thể sẽ bị ngộ nhận là em gái, dù sao thiếu niên có được làn da mềm mại như vậy thật sự quá hiếm thấy.
- Sâm ca, tại sao anh lại tới đây?
Hàn Sâm đang sờ cằm suy tư, Nguyên thiếu và Khánh thiếu dẫn theo đội giết sạch Sa Nham Xà, đang chạy về phía Hàn Sâm.
- Tôi định đến sâu trong Đại Sa Mạc Bạch Ma săn giết một ít sinh vật thần huyết, để nhanh chóng kiếm đủ thần gen, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được hai người.
Hàn Sâm nhảy xuống khỏi lưng của Hoàng Kim Sa Trùng Vương, cười tủm tỉm nói.
- Sâm ca muốn đi sâu vào đại sa mạc à? Tốt quá, mang theo nhóm bọn tôi để tăng thêm kiến thức nhé, chúng tôi chỉ đi theo Sâm ca để xem, tuyệt đối không đoạt dị sinh vật.
Khánh thiếu nói với Hàn Sâm.
- Được rồi, cùng đi là được, cũng không có gì đoạt hay không đoạt cả, mọi người dựa vào bản lãnh của mình, như vậy mới có hứng thú.
Hàn Sâm khẽ cười nói.
Nhưng trong lòng Hàn Sâm lại thầm nghĩ:
- Thật sự xin lỗi Nguyên thiếu Khánh thiếu, biến dị hay những thứ khác thì cho hai người cướp thoải mái, nhưng thần huyết thì không có phần của hai người đâu.
Hiện tại trên tay Hàn Sâm có cung và mũi tên thần huyết, với tài bắn cung của hắn phối hợp với lực lượng, sinh vật thần huyết bình thường đều không chịu nổi một mũi tên của hắn, không thể bị đám Nguyên thiếu đoạt đi được, chút tự tin này Hàn Sâm vẫn có.
- Ha ha, chúng tôi sẽ không khách khí, đến lúc đó đoạt thần huyết của anh, Sâm ca đừng nóng giận.
Khánh thiếu cười nói.
- Có cái mà tức giận, khoảng cách tới lúc thần gen đầy cũng không còn kém bao nhiêu rồi, không vội một hai ngày. Hơn nữa, các cậu muốn đoạt thần huyết trong tay của tôi, cũng không phải chuyện dễ dàng, nếu các cậu thật sự có bản lãnh như vậy, tôi cao hứng còn không kịp, sao lại tức giận chứ.
Hàn Sâm cười nói.
- Đầy đủ cũng chẳng có gì ghê gớm, huống chi anh còn chưa đầy.
Trong đội ngũ của Nguyên thiếu, một thiếu niên tóc húi cua, khoảng mười bảy mười tám tuổi quyệt miệng nói, giống như hết sức bất mãn đối với chuyện Hàn Sâm coi bọn họ thành tiểu bằng hữu.
- Vốn cũng chẳng có gì ghê gớm, cũng chỉ vào sớm hơn các cậu hai năm thôi.
Hàn Sâm thấy Nguyên thiếu và Khánh thiếu nháy mắt ra hiệu với hắn, hắn cũng không muốn so đo với mấy anh bạn nhỏ này, chỉ cười ha hả nói một câu.
- Tiến vào sớm hai năm nhưng thực lực chưa chắc đã mạnh, anh đã nói mỗi người đều dựa vào bản lĩnh, vậy thì đợi xem ai có thể săn được sinh vật thần huyết trước.
Thiếu niên kia vẫn có chút không cam lòng nói.
- Được.
Hàn Sâm cũng không tức giận, mỉm cười gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận