Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1811. Tất trúng?

Vichy nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng: “Nếu không có ta kiềm chế lại hắn thì các ngươi có thể làm được cái gì? Vừa nãy lúc giết nó, ta bỏ ra nhiều công sức nhất, đương nhiên chiến lợi phẩm phải để ta chọn đầu tiên, ta chỉ muốn đôi răng thỏ kia thôi, còn lại đều cho các ngươi hết.”
“Vichy công tử, đừng quá đáng như vậy.” Hàn Sâm cũng nhìn chằm chằm Vichy, lạnh lùng nói.
“Quá đáng? Ta quá đáng thì thế nào? Ngươi hỏi xem dao găm trong tay của ta có quá đáng hay không?” Vichy nắm dao găm, lưỡi dao nhắm về phía Hàn Sâm nói.
Hàn Sâm hơi nhíu mày, rõ ràng Vichy cho rằng đao của hắn không thể giết chết con thỏ dị chủng kia là vì sức mạnh và tốc độ của con thỏ dị chủng đó quá nhanh. Hắn không muốn lấy mạng đổi mạng, thế nhưng sức mạnh và tốc độ của Vichy cũng ngang ngửa Hàn Sâm, cho nên mới không kiêng dè nhiều như vậy.
Hơn nữa cái dao găm này cứng cáp không gì chặn được, muốn giết Hàn Sâm chỉ cần đúng một nhát dao.
“Ngươi, đi lên cầu.” Vichy liếc mắt, cầm dao găm lạnh lùng nói với Hàn Sâm. Hắn không chỉ muốn đoạt mất vật liệu gen dị chủng, mà còn muốn để Hàn Sâm đi trước để dò đường.
Hàn Sâm vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chỉ thờ ơ nhìn Vichy.
“Ta bảo ngươi đi lên cầu, ngươi không nghe thấy sao?” Vichy sắc mặt âm trầm, khuôn mặt thể hiện ra vẻ vô cùng khó chịu với hành động này của Hàn Sâm, chèn ép hắn từng bước một.
Hàn Sâm vẫn đứng im như trời trồng, không nói một lời, cũng không có ý muốn nhúc nhích.
“Xem ra ngươi thật sự không sợ chết.” Vichy vô cùng bực bội, không nói nhiều lời, trực tiếp phi đao ném về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm dám miệt thị quyền uy của hắn lộ liễu như vậy, hắn nhất định phải cho Hàn Sâm một bài học nhớ đời, trước tiên phải chém một nhát, dọa hắn chết khiếp đã, sau đó sẽ ép hắn đi lên cầu.
Một đao kia như huyễn như mộng khiến người ta không thấy rõ, sức mạnh Thiên Ma quỷ dị khó lường được Vichy vận dụng rất đúng chỗ.
Thế nhưng đối với Hàn Sâm mà nói, cũng chỉ vẻn vẹn là đúng chỗ mà thôi. Nếu bàn về năng lực lĩnh ngộ và năng lực vận dụng đối với sức mạnh Thiên Ma hoặc sức mạnh Phi Thiên, đừng nói là Linh, cho dù là Hàn Nghiên cũng mạnh Vichy rất nhiều.
Vichy hơn ở sức mạnh, còn về mặt cảnh giới thì không cao cho lắm.
Isa rất hứng thú nhìn Hàn Sâm, muốn biết Hàn Sâm sẽ xử lí tình hình bây giờ thế nào. Quả thật sức mạnh Thiên Ma rất cao thâm khó dò, ở nơi như thế này, ngay cả nàng cũng không dám để cho Vichy sử dụng sức mạnh Thiên Ma gần người, nếu không hầu như không có cách nào để né tránh.
Trong đầu Isa lóe lên mấy ý nghĩ, nếu nàng mà là Hàn Sâm, chắc chắn nàng sẽ nghĩ cách nhanh chóng kéo xa khoảng cách với Vichy.
Sức mạnh của Vichy ở bên trong Ma Trủng không thể bộc lộ hoàn toàn, chỉ cần đao của hắn không chạm tới, cho dù một kích tất trúng cũng vô dụng.
Nhưng trông Hàn Sâm hoàn toàn không có ý muốn lùi về sau để kéo dài khoảng cách, cho dù mắt thấy dao găm của Vichy sắp chém một nhát lên trên cổ hắn, Hàn Sâm khí định thần nhàn, bình tĩnh đứng ở nơi đó.
“Hắn chẳng lẽ không muốn kéo dãn khoảng cách sao? Rốt cuộc hắn muốn làm thế nào để đối phó với sức mạnh Thiên Ma? Né tránh và đón đỡ đều là việc không thể xảy ra…” Isa khá kinh ngạc.
Trong lòng Vichy cũng có chút kinh ngạc, không biết tại sao Hàn Sâm cứ đứng mãi ở nơi đó không nhúc nhích, nhưng hắn có lòng tin tuyệt đối với sức mạnh Thiên Ma của chính mình, đương nhiên cũng không thể rút lại, vẫn dùng một đao chém xuống.
Vào lúc dao găm sắp sửa chém vào trên cổ Hàn Sâm, Hàn Sâm lập †ức vươn tay ra tùy ý cầm vỏ đao trong tay để đón lấy dao găm của Vichy.
“Chẳng lẽ hắn ta không biết đặc tính đặc biệt của sức mạnh Thiên Ma sao? Vậy mà lại dám đón đỡ một nhát chém của sức mạnh Thiên Ma!” Ưng Dực nói với vẻ mặt khó hiểu.
Isa cũng cau mày không nói chuyện, còn Vichy thấy vậy thì cười gằn một tiếng, nắm dao găm trong tay lại tiếp tục dùng sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận