Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2218. Di tích

Nhìn một bầy côn trùng trào ra từ trong khe núi, đám Hàn Sâm đang quan sát khe núi với vẻ nghi ngờ, bỗng thấy một bàn tay đột ngột vươn lên từ cái khe ấy.
Khe núi quá hẹp, cái tay kia vươn từ trong ra đã là cực hạn, có cố gắng giấy dụa kiểu gì cũng không bò ra ngoài nổi. Tiếp đó chợt thấy từ bên trong khe núi có một con mắt nhòm ra dò xét bên ngoài. Sau khi thấy đám Hàn Sâm, tức thì cả kinh, ánh mắt nhanh chóng rời khỏi khe núi, bàn tay cũng rụt về.
“Mới vừa rồi là dị chủng hay thành viên Đoàn Ky Sĩ Băng Lam nhỉ?” Mấy người Hàn Sâm không hiểu gì cả, Kỷ Tình hỏi một câu nghỉ hoặc.
“Dù là gì thì nó chắc chắn có trí tuệ rất cao, lại còn sợ bị chúng ta phát hiện.” Hàn Sâm nhìn khe núi với vẻ thích thú.
Những con côn trùng kia chắc đã bị vật bên trong doạ sợ nên mới bò ra khỏi khe núi, bọn côn trùng này không có tính công kích, có vẻ không phải là dị chủng ăn thịt sống.
“Đào ra xem thử, xem trong đó rốt cuộc là thứ gì.” Hàn Sâm nảy ra hứng thú, trực tiếp rút Quỷ Nha đao ra, chém một đao lên lớp đá trên khe núi, rạch ra một cái lỗ trên đó.
Lớp đá chỗ này hơi cứng rắn nhưng chưa dày tới một thước, hơn nữa bên trong còn trống rỗng. Hàn Sâm chỉ mất một chốc đã đào luôn được một cái hố lớn đủ để người chui qua tiến vào trong.
Hang động bên trong khá lớn, đủ để một xe ngựa đi qua nhưng không có dấu vết đào bới nhân tạo, hẳn là một cái hang tự nhiên.
Trong đây có rất nhiều thạch nhũ, có thể thấy từng đám côn trùng tím vương vãi trên vách đá và mặt đất. Có lẽ vừa rồi đã có thứ gì đó chạy qua hang động, làm kinh động đến lũ côn trùng ấy.
“Các ngươi đợi ta ở đây, ta vào xem một chút.” Hàn Sâm quay sang nói với mấy cô nàng Hoàng Phủ Tĩnh.
“Cùng nhau đi xem đi.” Kỷ Tình nháy mắt, nói.
“Anh, cho bọn ta đi cùng đi, có kết giới Ma Trùng Vương đây rồi, không
nguy hiểm đâu.” Hàn Nghiên ngắm nghía sơn động, hăng hái bừng bừng.
Hàn Sâm chẳng cố chấp làm gì, bởi vì lúc cái tay kia thò ra hắn đã dùng Động Huyền Khí Tràng kiểm tra thử, không phát hiện khí tức quá mạnh mẽ, cùng lắm chỉ là một Công Tước mà thôi.
Đám Hàn Sâm nối đuôi nhau tiến vào hang núi, Hàn Sâm dẫn đầu mở đường, cùng tiến sâu vào thăm dò cái hang.
Bởi vì khắp nơi đều là côn trùng tím, những chỗ đi ngang qua sẽ có côn trùng bị dọa bay tứ tung nên rất dễ để nhìn ra vật sống nọ đã trốn về hướng nào.
Đám Hàn Sâm lướt trong động mau chóng tiến về trước, dọa cho đám côn trùng bò loạn cào cào. Huyệt động nơi này thông khắp bốn phía, kết cấu bên trong hết sức phức tạp.
Lần theo dấu chân, truy đuổi tới một góc hang động lớn, lại phát hiện nơi này không có côn trùng tím. Nhưng bốn phía cũng không có đường, trong hang đá mọc vài loại nấm và dây leo màu đen, còn lại là vách đá, ngoại trừ lối vào thì không còn đường thông đi đâu nữa.
“Quái lạ, chắc là chạy tới nơi này nhưng sao không thấy nhỉ? Chẳng lẽ chúng ta đuổi nhầm đường?” Kỷ Tình đánh giá hang động, nghỉ ngờ mà hỏi.
“Không sai đâu.” Hàn Sâm khẳng định chắc nịch. Hắn lấy Động Huyền Khí Tràng quan sát nơi này, có thể thấy rõ các hạt mùi từ sinh vật đó vấn còn lảng vảng trong không khí.
Ánh mắt Hàn Sâm đảo khắp nơi trong hang, cuối cùng dừng lại ở một tảng đá cạnh vách hang. Sau đó hắn vận chưởng đánh lên nó, tức thì đánh văng tảng đá ấy, lập tức phát hiện trên vách hang phía sau tảng đá có một động nhỏ. Một gã đàn ông tộc Hoàng Cực mặc áo giáp cuộn người ở trong đó, phải ôm tròn cơ thể mới có thể nhét mình vào trong.
“Đừng… Đừng giết ta… Sau khi bị phát hiện, gã đàn ông lập tức kinh hãi kêu rống lên. Lúc bò ra từ bên trong hắn vừa quỳ vừa lạy đám Hàn Sâm, liên mồm hô đừng giết hắn.
Mấy người Hàn Sâm cảm thấy khó hiểu, chẳng biết cái tên này bị làm sao.
Ở Đoàn Ky Sĩ Băng Lam, tộc Hoàng Cực cũng được coi là quý tộc thượng đẳng, địa vị và phúc lợi cao hơn rất nhiều so với ky sĩ từ các tộc khác. Ai nấy đều có vẻ cực kỳ giỏi giang, đây là lần đầu tiên đám Hàn Sâm thấy một tên tộc Hoàng Cực như này.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Kỷ Tình nhìn tên tộc Hoàng Cực kia, hỏi.
“Ta… Ta là ky sĩ dự bị thuộc Đoàn Ky Sĩ Băng Lam… Xin các ngươi tha cho ta…” Tên tộc Hoàng Cực vừa nói vừa cuống quýt dập đầu.
“Ngươi mau nói rõ tình hình đi đã. Bằng không đừng trách chúng ta lôi ngươi về giao cho Đoàn xử lý.” Hàn Sâm cau mày.
Gã đàn ông ra vẻ hoảng hốt cực độ, vội vàng khai sạch sành sanh. Nghe xong, cả đám Hàn Sâm cùng đưa mắt nhìn nhau.
Trong một lúc, họ không dám tin tưởng lời gã tộc Hoàng Cực này vừa kể.
Theo lời hắn nói, hắn cũng giống Hàn Sâm, là ky sĩ dự bị thuộc Đoàn Ky Sĩ Băng Lam. Vì có thân phận tộc Hoàng Cực nên hắn còn được làm tiểu đội trưởng. Tiểu đội trước kia của hắn có nhiệm vụ tương tư Hàn Sâm, chịu trách nhiệm dọn dẹp dị chủng, thăm dò địa hình phụ cận căn cứ.
Nhưng khu vực mà hắn chịu trách nhiệm không phải chỗ này mà là sa mạc ở bên kia núi.
Bên dưới sa mạc đó, họ tình cờ phát hiện di tích một toà thành cổ. Sau khi báo cáo với cấp trên qua máy liên lạc, cấp trên kêu họ ở nguyên chỗ đó đợi lệnh. Không lâu sau, một số thủ lĩnh của Đoàn Ky Sĩ Băng Lam đã tới di tích thành cổ.
Nhưng kết cục lại nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Mấy thủ lĩnh của Đoàn Ky Sĩ Băng Lam vừa đến di tích thành cổ bèn chẳng nói chẳng rằng trực tiếp ra tay giết chết cả tiểu đội bọn họ.
Lúc ấy, anh chàng tên Bạch Văn Hiên này trúng một đao rồi bị rơi xuống giếng. Các thủ lĩnh từ Đoàn Ky Sĩ Băng Lam cho là hắn đã chết nhưng không ai ngờ hắn lại sở hữu thể chất có khả năng khôi phục mạnh mẽ đến vậy, bị thương cực kì nặng mà chưa chết, thậm chí bỏ trốn men theo đường nước chảy dưới giếng.
Song, đường nước chảy ở dưới giếng lại dung hợp với hệ nước ngầm, Bạch Văn Hiên đi lại rất lâu mà vẫn quanh quẩn dưới đất.
Đương nhiên, Bạch Văn Hiên chẳng dám ra ngoài, sợ bị phát hiện lại bị giết người diệt khẩu một lần nữa. Bấy lâu nay hắn vẫn kẹt trong sơn động.
Vì sơn động cũng chẳng an toàn lắm nên hắn luôn trốn đông trốn tây. Hai ngày nay còn bị dị chủng truy đuổi, bây giờ mới trốn qua đây. Mới vừa thấy có chút ánh sáng, đang muốn thử xem liệu mình có thoát khỏi hang núi, tạm thời tránh khỏi sự truy sát của con dị chủng kia hay không. Ngờ đâu trùng hợp làm sao lại bị bọn Hàn Sâm bắt gặp, còn bị đuổi từ ngoài vào.
“Thành cổ mà mấy người tìm thấy thuộc về nền văn minh của chủng tộc nào vậy?” Sau khi nghe Bạch Văn Hiên kể rõ ngọn ngành, Hàn Sâm hỏi hắn.
Bạch Văn Hiên vội vàng đáp: “Ta thực sự không biết, ta chưa bao giờ thấy hình thức và phong cách kiến trúc nơi ấy, cũng không biết chữ viết bên trên là gì…”
Hàn Sâm sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Nếu là vậy thì chúng ta cũng không giúp được ngươi, ngươi cũng biết nội dung được công cụ tìm kiếm ghi lại là không thể xóa bỏ được, chúng ta đã ghi lại về ngươi rồi, nếu không đem ngươi về được thì người bị xử phạt sẽ là bọn ta.”
“Không… Các ngươi không thể dẫn ta về… Nếu để chúng biết các ngươi đã từng gặp ta, lại còn nghe ta kể về thành cổ bí mật thì chúng chắc chắn sẽ giết bọn ngươi hòng diệt khẩu thôi…” Bạch Văn Hiên lập tức rú lên.
“Ta cứ muốn thử xem sao.” Hàn Sâm khẽ ra hiệu, đám Hàn Nghiên lập
tức rút vũ khí, làm bộ định chuẩn bị ra tay bắt Bạch Văn Hiên.
“Thánh Vực… Thành cổ ấy là di tích Thánh Vực…” Bạch Văn Hiên cắn răng hô lên.
Hết chương 2218.
Bạn cần đăng nhập để bình luận