Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2649. Trang giấy vàng

Khi có lợi ích thì Hàn Sâm sẽ chịu khó hẳn lên, ngồi xổm bên hồ không nhúc nhích một hồi lâu, mắt cũng không thèm chớp, trong lòng còn đang nghĩ lát nữa có thể câu được cái gì.
Bảo Nhi cầm thanh kiếm hoàng kim chơi đùa, song chơi một lúc lại thấy không thú vị nữa, cất đại kiếm hoàng kim vào trong tiểu hồ lô, ngồi bên cạnh Hàn Sâm, bàn tay nho nhỏ nâng cằm, nhìn Hàn Sâm câu cá.
Hàn Sâm trông mà thèm nhưng hắn không thể khống chế được đại kiếm hoàng kim thì cũng vô ích. Cũng giống như lần trước hắn sử dụng Phong Chi Huyền, dù có thể miễn cưỡng sử dụng nhưng còn không bằng tiếp tục dùng cung Lục Hạch Xà.
“Không biết trong hồ này có phải đều là đại bảo kiếm hoàng kim không nhỉ?” Hàn Sâm nghĩ câu chuyện chắc không đơn giản như vậy. Nếu có thể dễ dàng nhận được dị bảo Thần Hóa thế thì sao tộc Thái Thượng trước kia lại bị Thánh Vực áp chế được?
Trong lúc Hàn Sâm đang suy tư, đột nhiên cảm thấy Ám Vực Ti rung lên, tác động tới ngón tay hắn.
“Căn câu rồi!” Hàn Sâm bật người dậy, hai tay vội vàng nắm chặt Ám Vực Ti, nhanh chóng kéo Ám Vực Tỉ lên.
Song lần này hắn lại cảm thấy không nặng như trước, trọng lượng nhẹ đi rất nhiều. Hàn Sâm nghĩ thâm: “Xem ra không phải đại bảo kiếm hoàng kim rồi, câu được dao găm cũng ổn đấy chứ? Hoặc là mũi tên gì đó, cũng có thể phối hợp sử dụng cùng cung Lục Hạch Xà của ta.”
Bảo Nhi cũng mừng rỡ giúp Hàn Sâm thu dây lại, chỉ lát sau đã kéo dây lên rồi. Cũng giống như lần trước, khi vật kia bị lôi ra khỏi mặt hồ, có cảm giác như dây thun đứt đoạn, Ám Vực Ti lập tức bắn lên.
Lần này Hàn Sâm đã có chuẩn bị, đứng thẳng người, không hề bị ngã sấp xuống, mắt nhìn chằm chằm vào thứ được buộc trên Ám Vực Ti.
“Đó là cái gì vậy?” Hàn Sâm thấy thứ kia màu vàng vàng như một trang giấy cũ, bèn đưa tay chộp lấy nó vào tay.
Nhìn kỹ lại, đúng là một trang giấy, vàng vọt nhăn nhúm trông có vẻ rất cũ kỹ.
“Hồ Ám Giới này đúng là kỳ lạ, sao còn có thể câu được giấy chứ?” Hàn Sâm mở tờ giấy đầy nếp nhăn ra, pháp hiện bên trên còn có một bức tranh.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi Hàn Sâm suýt nữa đã phụt máu mũi, vội vàng gấp tờ giấy lại, sau đó đưa tay đẩy đầu Bảo Nhi ra xa, không cho nàng xem bức tranh trong trang giấy.
“Ôi đệt, cái gì vậy trời? Câu cá còn câu được hẳn đông cung đồ luôn?” Hàn Sâm cực kỳ phiền muộn.
Sao Bảo Nhi câu một cái là được dị bảo Thần Hóa mà tự hắn câu lại ra đông cung đồ chứ. Lại nói, bức tranh kia phải gọi là sống động như thật, chỉ nhìn thoáng qua thôi mà khiến Hàn Sâm suýt phụt máu mũi.
“Xem ra thứ câu được cũng không phải cố định. Ta đã nói rồi mà, nếu có thể tùy tiện câu được dị bảo Thần Hóa thì chẳng phải tộc Thái Thượng đã phát triển từ lâu rồi sao?” Hàn Sâm cảm thấy như vậy mới là bình thường.
Song đã có khả năng câu được dị bảo Thần Hóa thì vẫn còn cơ hội, Hàn Sâm lại thả Ám Vực T¡ xuống, kiên nhẫn chờ đợi.
Lần này thời gian dị bảo mắc câu nhanh hơn rất nhiều, mới một giờ mà Ám Vực Ti đã có động tĩnh rồi.
Hàn Sâm cực kỳ mừng rỡ, vội vàng kéo dây, Bảo Nhi cũng giúp một tay, hai cha con đồng tâm hiệp lực, Hàn Sâm còn cầu nguyện trong lòng: “Đến một món dị bảo thần hóa… Đến một món dị bảo Thần
Hóa… Bịch!
Một vật bay vọt ra từ trong hồ. Khi nhìn rõ vật kia, Hàn Sâm lập tức sụp đổ.
Thoạt nhìn có vẻ lại là một trang giấy, rất giống với trang giấy vừa nãy.
Quả nhiên, khi Hàn Sâm đưa tay bắt lấy vật kia, hắn phát hiện đúng là một trang giấy vàng cũ kỹ.
Một tay giữ đầu Bảo Nhi, quay đầu nàng qua một bên, tay kia mở trang giấy ra xem thử, lại là một tờ đông cung đồ.
Song bức tranh này hơi khác với lúc nấy, chí ít là tư thế không giống nhưng hình như nhân vật vẫn vậy.
“Á đù, thứ này là tranh liên hoàn hả?” Hàn Sâm cực kỳ phiền muộn.
“Cha ơi, Bảo Nhi cũng muốn câu cá.” Bảo Nhi mắt long lanh nhìn Hàn Sâm nói.
“Được rồi, lần này đến lượt con câu đi.” Hàn Sâm thả Ám Vực Ti xuống, giao cho Bảo Nhi.
Bảo Nhi lập tức vui vẻ kéo sợi tơ ngồi xổm bên hồ, đôi mắt to nhìn chằm chằm mặt hồ, giống như sợ bỏ lỡ cơ hội câu được cá.
Hàn Sâm ở bên cạnh tiếp tục nghiên cứu thuật gen. Ban đầu hắn còn có chút hứng thú với câu cá nhưng câu được hai tờ đông cung đồ liên tiếp, chẳng còn tâm trạng gì nữa.
Cực Chân Thể đúng là một môn thuật gen rất cao cấp. Hàn Sâm luyện theo pháp môn của nó, chỉ thấy tế bào toàn thân đều tê dại như có dòng điện chạy qua, có tác dụng cường hóa thân thể, hầu như không có góc chết nào.
Nhưng hiệu quả lại rất yếu, cần thời gian dài luyện tập thì cuối cùng cơ thể mới trở nên sắc bén như thần binh lợi nhận.
“Cha ơi… Mắc câu rồi…” Hàn Sâm luyện một lúc, lại đột nhiên nghe được tiếng Bảo Nhi reo lên.
Hắn bèn vội vàng đứng dậy giúp Bảo Nhi thu dây câu lại, cảm giác cầm vào tay rất nặng, Hàn Sâm nghĩ thầm: “Chẳng lẽ lại là một thanh đại bảo kiếm hoàng kim?”
“Cha ơi, không biết lần này câu được gì nhỉ?” Bảo Nhi tỏ vẻ hưng phấn. Không phải nàng muốn có thứ gì, chủ yếu là cảm giác không biết có thể câu được gì khiến nàng rất chờ mong.
Giống như một dân cờ bạc theo đuổi sự kích thích giữa ranh giới sinh tử.
“Kéo lên xem là biết.’ Hàn Sâm cố sức kéo. Một hồi lâu sau, cuối cùng cũng kéo được thứ đồ kia lên.
Chỉ thấy vật đó nhảy ra từ trong sương mù, toàn thân mang theo luồng sáng rực rỡ, rơi xuống như một vầng thái dương.
Hàn Sâm không thấy rõ nó là thứ gì, chỉ thấy bên trên tản ra uy áp khủng bố, không dám trực tiếp kéo lên, lôi Bảo Nhi vọt sang một bên.
Bịch!
Thứ lóa mắt như mặt trời kia rơi xuống bờ hồ, hào quang dần thu lại. Sau khi Hàn Sâm thích ứng được đã lập tức phát hiện ra vật kia không lớn như trong tưởng tượng, là một thứ rất nhỏ, hình dáng trông hơi giống một chiếc cầu vồng cong cong, bên trên còn khảm ba viên đá quý hình mặt trăng, mặt trời và vì sao, trông cực kỳ đẹp đế tinh xảo.
“Đây là thứ gì thế?” Hàn Sâm khó hiểu.
“Kẹp tóc đẹp quá!” Bảo Nhi mừng rỡ nhặt thứ kia lên, kẹp nó lên tóc, sau đó chắp tay sau lưng nhìn Hàn Sâm hỏi: “Cha ơi đẹp không?” “Đẹp, đẹp lắm.” Hàn Sâm nhìn kẹp tóc nói.
“Hóa ra là kẹp tóc, thật đúng là cái gì cũng có. Nhưng nhìn uy áp vừa rồi nó phát ra chắc cũng không phải phàm vật, thoạt nhìn tỉ lệ câu được dị bảo từ trong hồ này cao thật đấy.” Nhất thời Hàn Sâm cũng hơi động lòng, nói với Bảo Nh¡: “Bảo Nhi à, mình thay phiên câu được không?”
Bảo Nhi câu được một cái kẹp tóc đẹp đẽ, tâm trạng rất tốt, bèn gật đầu, giao Ám Vực Ti lại cho Hàn Sâm.
Hàn Sâm lại thả câu lần nữa, sau đó thay phiên câu với Bảo Nhị, thi thoảng có thể nghe được tiếng kêu từ bên hồ truyền ra.
“Ra đi… Cho ta một món dị bảo nào…” Một lúc sau nghe tiếng Hàn Sâm hô lên.
Một tờ giấy vàng bay ra từ mặt hồ.
“A, đây là thứ gì vậy, đẹp quá đi!” Lần này giọng Bảo Nhi vang lên.
Một tờ giấy vàng… Tiếng kêu ngạc nhiên của Bảo Nhi… Một tờ giấy vàng… Tiếng kêu ngạc nhiên của Bảo Nhi… Tuần hoàn vô tận bên hồ Ám Giới.
Hết chương 2649.
Bạn cần đăng nhập để bình luận