Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2194. Ngươi không hiểu mắt của ta

Ánh trăng sáng tỏ, Hàn Sâm đứng bên cạnh cóc Bích Tinh, yên lặng lấp thụ lực minh nguyệt và lực đóng băng.
Sỡ dĩ hắn nhận được đãi ngộ tốt như thế từ cóc Bích Tinh, một là vì hắn tu luyện Thuật Băng Cơ Ngọc Cốt. Sau khi hấp thụ lực minh nguyệt và lực đóng băng, lực lượng sẽ càng ngày càng giống với cóc Bích Tinh, thế mới không làm cho cóc Bích Tinh có cảm giác phiền toái.
Nhưng nếu chỉ có thế thì cũng không đủ để làm cho cóc Bích Tinh ưu đãi hắn. Sở dĩ cóc Bích Tinh có vài phần kính trọng hắn còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là Hàn Sâm có được phong hào Nguyệt Chi Tử.
Vạn nguyệt sẽ dâng ánh trăng đến chỗ Hàn Sâm, ánh trăng ở chỗ hắn còn đặc biệt tinh khiết nồng hậu. Mà cóc Bích Tinh cần hấp thu ánh trăng để tu hành thuật gen, ưu hóa gen của mình.
Có Hàn Sâm đứng bên cạnh, cóc Thần Hóa cùng những con cóc con đều được lợi cho nên cóc Bích Tinh mới dung túng cho Hàn Sâm như thế.
Trên thế giới này, không có tình yêu hay sự trả giá nào là vô duyên vô cớ, Hàn Sâm hiểu rất rõ điều này. Hắn biết mình có ích với cóc Bích Tinh nên mới nhận được đãi ngộ như vậy. Nếu không thì dựa vào cái gì mà dị chủng cấp Thần Hóa lại dành sự kính trọng cho hắn?
Hàn Sâm không cho rằng bản thân đẹp trai hơn người khác, cho dù có đẹp đế hơn người thì sợ rằng với thẩm mỹ của cóc Bích Tinh cũng không nhìn ra được vẻ đẹp của nhân loại.
Những thứ này cũng là sau khi Hàn Sâm từ từ quan sát suy nghĩ rút ra được, trong lòng đã nắm chắc. Nếu không thì hắn cũng sẽ không tùy tiện đến Lãnh Cung tranh đoạt nguyệt quang, chèn ép Dạ Hà Vương dưới tình huống không có lệnh bài. Bời vì Hàn Sâm hiểu rõ cóc Bích Tỉnh ở một mức độ nào đó vẫn cần đến hắn, sẽ không vì thủ vệ mà trở mặt với hắn.
Ánh trăng hạ xuống như nước, thân thể Hàn Sâm ngày càng băng thanh thấu triệt. Từng cỗ lực nguyệt quang và lực đóng băng chậm rãi chảy xuôi trong thân thể Hàn Sâm làm cho gen của hắn thay đổi một cách vô tri vô giác, tiến hóa theo phương hướng càng hoàn thiện hơn.
Hai mươi tư tiếng, Dạ Hà Vương vẫn đứng trên bệ đá khẽ động đậy, hoàn toàn bị cái bóng của Hàn Sâm bao phủ, đến một tia lực minh nguyệt cũng không thể hấp thu được.
Cho dù Dạ Hà Vương có phẫn nộ oán hận như thế nào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở đó, có muốn đi cũng không đi được, nhất định phải chờ đến khi cóc Bích Tinh trở lại Lãnh Cung thì hắn mới có thể rời đi.
Nhưng Dạ Hà Vương cũng không có ý định rời đi mà vẫn đợi cóc Bích Tinh trở về Lãnh Cung. Hàn Sâm chỉ là một Hầu Tước mà dám vũ nhục Dạ Hà Vương hắn, hắn không thể chịu đựng nổi dù chỉ một phút một giây. Nên hắn chỉ chờ sau khi cóc Bích Tinh trở về Lãnh Cung rồi lập tức ra tay giết chết Hàn Sâm.
Giờ Isa đã chết rồi, cho dù hắn có giết Hàn Sâm thì cùng lắm là để lại tiếng xấu. Nào có ai vì một ngoại tộc như Hàn Sâm mà thật sự thêm tội cho Dạ Hà Vương hắn.
Với chuyện này thì Dạ Hà Vương cực kì có lòng tin, hắn biết rõ cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, nếu không cũng sẽ không nhãn nại mãi không xuống tay thật sự với Hàn Sâm khi Isa còn chưa chết như thế.
Mắt thấy thời gian trôi qua từng phút từng giây, Dạ Hà Vương lại càng bình tĩnh hơn, hắn biết rõ thời gian không còn nhiều. Trong mắt hắn, mỗi phút mỗi giây trôi qua là Hàn Sâm đang tiến dần tới cái chết.
Cuối cùng thì cóc Bích Tinh cũng mang theo đám cóc con xuống khỏi thác nước, chậm rãi bò vào trong hang đá.
Dạ Hà Vương vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Hàn Sâm, nét mặt cũng càng lúc càng dịu dàng.
Dạ Hà Vương hiểu rõ, giết người cần một trái tim bình tĩnh, tức giận sẽ chỉ làm cho con người mất đi lý trí, khiến cho người ta xuất hiện nhiều sơ hở hơn. Cho dù đối đầu với một Hầu Tước như Hàn Sâm thì Dạ Hà
Vương cũng không muốn lưu lại bất kỳ sơ hở nào.
Dạ Hà Vương không phải người xuất sắc nhất trong những người cùng trang lứa của tộc Rebet, thậm chí thiên phú và tư chất chỉ ở tầm trung nhưng những thiên tài cùng lứa với hắn ở tộc Rebet đều chết gần hết rồi, không có mấy người có thể đi đến cấp Vương. Mà Dạ Hà Vương đi được đến bước này tất nhiên là có chỗ độc đáo riêng của hắn.
Mãi cho đến khi cóc Bích Tinh hoàn toàn vào trong động đá, cửa nhà đá ầm ầm đóng lại, Dạ Hà Vương mới chậm rãi đi về phía Hàn Sâm, vẻ mặt bình tĩnh như nước trong giếng cổ.
“Hàn Sâm, ngươi còn quá trẻ, không biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.” Dạ Hà Vương vừa đi về phía Hàn Sâm vừa lạnh nhạt nói.
Hắn vẫn không có ý định xuất thủ mà chỉ đi tới từ phía sau Hàn Sâm, một bộ đồ đen như bóng đêm nhẹ nhàng lay động.
Không phải Dạ Hà Vương không thể giết Hàn Sâm mà là không muốn giết ở chỗ này để tránh quấy rầy cóc Bích Tinh rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tuy Dạ Hà Vương không cảm thấy cóc Bích Tinh sẽ thật sự ra mặt vì Hàn Sâm nhưng nếu đã quyết định hạ sát thủ thì hắn cần phải nhất kích tất sát, không cho Hàn Sâm bất cứ cơ hội nào.
“Ồ, vậy ta nên làm gì?” Hàn Sâm cười hỏi.
“Chịu đựng, nằm gai nếm mật, nhẫn nhục, chờ cơ hội nhất kích tất sát. Đây là tố chất mà một cường giả chân chính cần phải có khi đối mặt với kẻ địch lớn mạnh hơn hắn.” Dạ Hà Vương lạnh nhạt nói, một tia nước màu đen đồng thời xuất hiện như dây lụa quấn quanh bàn tay hắn, nhẹ nhàng xoay tròn bay múa giống như rắn độc thè lưỡi.
“Ngươi nói rất đúng.” Hàn Sâm khẽ gật đầu, vô cùng đồng ý với cách nói của Dạ Hà Vương.
Dạ Hà Vương mỉm cười: “Xem ra người không đến mức không thuốc nào cứu chữa được. Vậy bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội, từ nay về sau không được đặt chân lên tinh cầu Đao Phong nửa bước, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Hàn Sâm dừng bước, nhìn thoáng qua Dạ Hà Vương, ánh mắt khinh miệt nói: “Ngươi nói cái gì cũng đúng nhưng ngươi lại không hiểu được mắt của ta.”
“Mắt của ngươi thì làm sao?” Dạ Hà Vương tỉnh táo hỏi.
Hàn Sâm cười nói: “Trong mắt ta, ngươi cũng không phải là cường giả gì, sao ta lại phải ẩn nhân?”
“Nói rất hay, vậy ngươi cứ chuẩn bị hứng chịu cơn giận của một kẻ không phải cường giả đi.” Ban đầu Hà Dạ Vương còn rất bình tĩnh nhưng nói đến chữ cuối cũng đã nghiến răng nghiến lợi, bàn tay được hắc thủy quấn lấy cũng nhanh chóng duỗi ra.
Hắc thủy hóa thành cự thú động trời lao về phía Hàn Sâm muốn nuốt chửng hắn. Với kích thước này thì đứng nói đến Hàn Sâm, cho dù là một ngọn núi lớn cũng sẽ bị cự thú hắc thủy trực tiếp nuốt chửng.
Huyền Hà Kinh Dạ Thú Thần Quyết, Dạ Hà Vương vừa ra tay đã xuất ra thuật gen mạnh nhất của hắn, không giữ lại chút nào.
Mắt thấy Hàn Sâm sắp bị hắc thủy cự thú cắn nuốt thì có một chùm sáng màu lam đột nhiêm xuất hiện trên người hắn, chúng hóa thành một vỏ bảo hộ trong suốt màu lam như vỏ trứng gà bao quanh người hắn.
Uỳnh!
Hắc thủy cự thú động trời cắn xuống, lập tức nuốt một mảng lớn ngay chỗ Hàn Sâm đang đứng, ngay cả núi đá và mặt đất đều bị nuốt ra một cái hố lớn giống như lặng lẽ cắn mất một miếng trên quả táo to bằng cả tinh cầu.
“Ta biết ngươi có vòng bảo hộ có thể ngăn cản được sức mạnh cấp Vương nhưng Huyền Hà Kinh Dạ Thú Thần Quyết này của ta không giống bình thường, có lẽ lực hủy diệt của nó không được tinh là mạnh nhất trong cấp Vương nhưng lại có sự duy trì đủ lâu. Dù dị bảo của ngươi có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không có đủ lực lượng cùng cấp để chèo chống, để ta xem ngươi có thế chống đỡ được bao lâu.” Dạ Hà Vương cất giọng lạnh lùng, sát ý giống như muốn đóng băng người khác lại.
Hắc thủy cự thú cứ bao vây nơi đó, cũng không biến mất, mang theo lực lượng ăn mòn và lực lượng âm lãnh không ngừng gặm nhấm vào trong vòng bảo hộ màu lam.
Dạ Hà Vương chợt nhíu mày, chỉ thấy hắc thủy cuộn trào giống như có đồ vật gì đó đang bốc lên ở bên trong.
Hết chương 2194.
Bạn cần đăng nhập để bình luận