Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2101. Động Đạo Tạng

Đột nhiên, hai mắt Hàn Sâm sáng lên, dường như hắn đã nghĩ ra điều gì đó.
Cung chủ Trấn Thiên Cung mỉm cười nhìn Hàn Sâm rồi bảo: “Có yêu cầu gì thì cứ nói ra. Ta xem sư phụ Isa của ngươi là đệ tử thân truyền, ngươi cũng coi như là đồ tôn của ta, người mình không cần khách khí, muốn gì thì cứ nói luôn đi.”
“Cung chủ đại nhân, ta không xin ban thưởng gì khác, chỉ là gần đây ta học Thuật Trấn Tà, môn thuật gen này thật sự bác đại tinh thâm. Mong cung chủ đại nhân có thể chỉ điểm một chút, để ta sớm luyện thành Thuật Trấn Tà” Hàn Sâm khẽ hành lễ.
Cung chủ Trấn Thiên Cung hơi ngẩn ra, không ngờ Hàn Sâm lại đưa ra yêu cầu này. Yêu cầu này nói dễ thì dễ, mà nói khó thì cực khó.
Hàn Sâm chỉ nói xin hắn chỉ điểm Thuật Trấn Tà, nhưng chỉ tới trình độ nào? Mười một tầng Thuật Trấn Tà, ngay đến rất nhiều Vương Giả của Trấn Thiên Cung cũng chưa thể luyện thành. Nói kiểu này thì cung chủ Trấn Thiên Cung chẳng biết phải chỉ dạy đến năm tháng nào.
Nhưng hắn đường đường là người đứng đầu một cung, Hàn Sâm chỉ thỉnh cầu hắn chỉ điểm một môn thuật gen. Nếu ngay cả một môn thuật gen mà hắn cũng không giảng giải chỉ tiết thì khó ăn khó nói quá.
Trầm ngâm một hồi, cung chủ Trấn Thiên Cung đáp: “Thuật Trấn Tà là một trong những bí thuật của Trấn Thiên Cung ta. Phương pháp này hết sức phức tạp và huyền ảo, không thể luyện thành trong ngày một ngày hai. Song ta vẫn còn một cách học cấp tốc, nhưng mà cách thức luyện tập khá nguy hiểm, ngươi có chịu thử một lần không?”
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, cung chủ Trấn Thiên Cung rõ là đang chuyền bóng trả cho mình. Hắn chỉ nói nguy hiểm nhưng không bảo nguy hiểm như thế nào. Nếu Hàn Sâm không dám đi thì chẳng thể trách hắn không chịu dạy.
Nhưng nếu Hàn Sâm đồng ý thì lại chẳng biết nguy hiểm ra sao, mình có thể tự đối phó hay không.
Suy tư một lúc, Hàn Sâm cắn răng hành lễ, đáp: “Đệ tử bằng lòng thử một lần”
“Được, không hổ là đệ tử tốt của Isa, bản cung chủ vô cùng coi trọng ngươi. Ngươi hãy trở về chuẩn bị chút đi, sáng sớm ngày mai tới đảo Đạo Tạng tìm ta” Dứt lời, cung chủ Trấn Thiên Cung phất tay áo, ý bảo Hàn Sâm đi đi.
Hành lễ xong, Hàn Sâm rời khỏi Trấn Thiên Cung, trên đường về lại nghĩ rốt cuộc cung chủ Trấn Thiên Cung cho hắn đến đảo Đạo Tạng làm gì.
Theo Hàn Sâm biết thì đảo Đạo Tạng là một trong những cấm địa của Trấn Thiên Cung. Nếu không được cung chủ cho phép thì các đệ tử bình thường không được đặt chân lên đảo Đạo Tạng, thế nên hắn không tìm được thông tin về đảo Đạo Tạng, chỉ có thể đợi đến mai mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cơ mà Hàn Sâm đã nghĩ rồi, cung chủ Trấn Thiên Cung không tới mức hại hắn, cùng lắm là cho hắn nếm chút khổ sở. Nếu có thể luyện thành Thuật Trấn Tà trong một thời gian ngắn, cho dù chỉ là luyện đến tầng năm, sáu cũng không tệ.
Môn thuật gen này phức tạp quá, nếu luyện từng bước một thì Hàn Sâm phải luyện khá nhiều năm mới có hiệu quả khả quan.
Trước khi đi đảo Đạo Tạng, Hàn Sâm mời Cô Trúc, Thiên Vũ Hạc, chị em Vân gia và mấy người quen cùng tụ họp, tiện thể hóng xem đảo Đạo Tạng rốt cuộc là chỗ nào.
Bọn Vân Tố Thường nghe tin cung chủ định cho Hàn Sâm lên đảo Đạo Tạng, cả đám đều sửng sốt.
Vân Tố Y nói thẳng: “Đảo Đạo Tạng không phải là nơi đệ tử bình thường được đến. Trước đây nếu cường giả cấp Vương cần đột phá mới được tới đảo Đạo Tạng. Nghe đồn nơi ấy cực kì nguy hiểm, khá nhiều cường giả cấp Vương sau khi đến đó không chỉ không đột phá thành công mà trái lại còn bị nội thương nghiêm trọng. Chẳng biết cung chủ có dụng ý gì mà cho ngươi tới đó.”
Mấy người kể Hàn Sâm nghe một số chuyện về động Đạo Tạng, ngặt nỗi bọn họ cũng chẳng biết nhiều lắm, chỉ biết đó là nơi để cường giả cấp Vương tu luyện đột phá.
Cường giả cấp Vương tới đó mà không đột phá trở thành Bán Thần Hóa thì chính là bị thương nặng, tóm lại là cực kỳ nguy hiểm, không hề có đệ tử Trấn Thiên Cung nào dưới cấp Vương bước vào đó.
Thiên Vũ Hạc nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra thì chúng ta không cần lo lắng quá mức, cung chủ đại nhân không hại Hàn Sâm đâu, ngài cho Hàn Sâm lên đảo Đạo Tạng, đương nhiên là vì có lý do của mình.”
Hàn Sâm thấy cũng đúng. Nếu cung chủ Trấn Thiên Cung muốn làm khó dễ hắn thì cũng chẳng cần bày vẽ như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Sâm đưa Bảo Nhi cùng lên đảo Đạo Tạng. Khi sắp đến đảo, từ xa đã thấy cung chủ Trấn Thiên Cung đứng trên một đỉnh núi mờ ảo, mỉm cười vẫy tay gọi hắn, tựa như một tiên nhân sơn dã.
“Đệ tử bái kiến cung chủ.” Hàn Sâm cưỡi Hạc cụt chân đáp xuống đỉnh núi, hành lễ với cung chủ Trấn Thiên Cung.
Cung chủ Trấn Thiên Cung khẽ phất tay: “Cầu thang đá này là lối vào động Đạo Tạng, ngươi đi xuống dọc theo thang đá, có thể tiếp nhận được bao nhiêu thì phải xem ngộ tính của bản thân và vận mệnh nữa.”
Hàn Sâm hơi sửng sốt, dùng dằng mãi không chịu xuống, chớp chớp mắt hỏi: “Cung chủ đại nhân, người không muốn đích thân chỉ dạy cho đệ tử ư?”
“Thuật Trấn Tà không giống thứ bình thường. Cho dù ta có chịu dạy bảo thì ngươi cũng không thể tiến bộ nhiều trong một thời gian ngắn. Song nơi này không hề tầm thường, sau khi đi vào ngươi sẽ tự hiểu ngay. Nếu ngươi đủ ngộ tính là sẽ nhanh chóng nâng cao được Thuật Trấn Tà thôi. Đột phá mấy tầng trong một thời gian ngắn cũng chẳng phải việc quá khó.” Cung chủ Trấn Thiên Cung cười với Hàn Sâm.
“Nghe nói nơi này là chỗ cường giả cấp Vương đột phá, một Bá Tước nhỏ nhoi như ta e rằng không chịu nổi..” Hàn Sâm lắp bắp không chịu tiến vào trong.
_,
“Bây giờ ngươi từ bỏ vẫn kịp đấy.” Cung chủ Trấn Thiên Cung khẽ bật cười.
Hàn Sâm vừa cắn răng vừa đi xuống dọc theo thang đá. Những bậc thang đá xoắn theo hình trôn ốc dẫn thẳng xuống dưới, liếc mắt xuống, thấy nó dẫn đến nơi sâu nhất trong núi, cơ bản không thể nhìn thấy đáy, giống như một cái động không đáy có thể thông tới nơi âm ti địa ngục.
Vả lại còn là bậc thang đá xoáy trôn ốc dài vô tận, nhìn đã thấy đầu óc quay cuồng.
Hàn Sâm ngó ra bên ngoài, chỉ thấy cung chủ Trấn Thiên Cung đứng ở lối ra mỉm cười với hắn.
Hàn Sâm đương nhiên không thể cứ bỏ về như vậy, chỉ có thể tiếp tục xuống dưới. Bảo Nhi thì ngồi trên vai hắn tò mò nhìn xung quanh.
Ngoại trừ từng vòng từng vòng thang đá thì trên vách núi này chẳng còn gì, Hàn Sâm đi men theo thang đá trên vách núi, dần dần tiến sâu vào sâu trong động không đáy.
Chẳng biết đã đi qua bao nhiêu bậc thang đá, Hàn Sâm bỗng thấy bên vách tường đá có một cánh cửa đá, bên mép cửa đá khắc mấy con số.
“00001, mấy số này có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ phía dưới còn hơn mười nghìn cửa đá? Bên trong cửa đá có những gì?” Hàn Sâm khẽ cau mày.
Hàn Sâm đang miên man suy ngẫm, bỗng nghe thấy tiếng động vang lên từ sau cửa đá, cánh cửa đá tự động mở ra.
Ở lối vào động Đạo Tạng, bên cạnh cung chủ Trấn Thiên Cung không biết từ lúc nào đã có thêm một người phụ nữ đeo lụa đen che mặt đứng đó. Cung chủ Trấn Thiên Cung liếc nhìn trong động Đạo Tạng, chợt xoay người nhìn người phụ nữ che mặt bằng lụa đen rồi nói: “Nơi này là địa bàn của ngươi, dõi theo hắn, đừng để hắn chết.”
“Người là ngươi tự cho vào, tất nhiên phải do ngươi chịu trách nhiệm, †a chỉ quản chuyện nhỏ, mặc kệ chuyện lớn.” Dứt lời, người phụ nữ che mặt bằng lụa đen lập tức tiến vào động Đạo Tạng.
Cung chủ Trấn Thiên Cung trông theo bóng lưng người phụ nữ kia mà cười, sau đó khế nâng bước, đám mây dưới chân lập tức bay thẳng lên chín tầng mây, trong nháy mắt đã rời khỏi đảo Đạo Tạng, trở về hậu hoa viên của hắn ở Trấn Thiên Cung.
Hết chương 2101.
Bạn cần đăng nhập để bình luận