Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2296. Bí mật của tộc Hoàng Cực.

“Khụ khụ… Này… Ta nên gọi ngươi như nào nhỉ?” Hàn Sâm nhìn người đàn ông có dáng vẻ trạc tuổi hắn, ngập ngừng nói.
Trước kia Hàn Sâm đã nhận được bí thuật của Huyền Môn chính tông †ừ người đàn ông này, nhưng người đàn ông nói hắn không thu nhận đệ tử, hơn nữa Hàn Sâm lại có truyền thừa của Động Huyền Tử nên không tiện bàn luận về bối phận với người đàn ông.
Người đàn ông cười nói: “Tên chỉ là một ký hiệu, người tu đạo giống như ta đều đã lãng quên rồi, ngươi vẫn gọi ta là Bạch tiên sinh đi, cũng tránh cho sau này bị lộ ở tộc Hoàng Cực.”
“Ngươi còn muốn quay về tộc Hoàng Cực sao?” Hàn Sâm hoảng hốt nhìn Bạch tiên sinh hỏi.
Bạch tiên sinh cười nói: “tộc Hoàng Cực cũng chẳng phải đầm rồng hang hổ, mà tài nguyên lại rất nhiều, có thể coi là chỗ tốt cho nhập giới †u hành, sao lại không quay về nhỉ?”
“Sau khi trở về ngươi bàn giao chuyện ở đây thế nào?” Hàn Sâm giữ chiếc rương nhỏ trong tay hỏi.
Đoạn Tội đã chết, Bạch tiên sinh lại đưa chiếc rương nhỏ cho Hàn Sâm, Hàn Sâm sợ hắn trở về không có cái gì giao nộp cho Thập Tứ Hoàng TỬ.
“Mọi sự vật đều có lý lẽ và quy luật của nó, quan sát nó bằng mình, lắng nghe và suy nghĩ, nắm bắt rõ việc đời, mọi việc luôn có cách giải quyết.” Bạch tiên sinh nói xong, rút ra một tấm thẻ đưa cho Hàn Sâm: “Đây là những ghi nhớ ta có trong những năm gần đây, ngươi cầm lấy xem thử, nhưng phải nhớ kỹ là không thể quá tin tưởng, cần phải có sự nhìn nhận của bản thân ngươi. Người trong Huyền Môn chân chính đều là người một lòng tu đạo, không có thời gian cũng không có lòng dạ lo chuyện khác, thế cho nên tới ngày hôm nay Huyền Môn ta gần như truyền thừa đều đứt đoạn, ngươi coi như là một nửa người trong Huyền Môn, hy vọng sau này ngươi có thời gian, có cơ hội thì hãy truyền bá Huyền Môn Chi Thuật của ta, cũng không cần thiết phải yêu cầu bọn họ gia nhập Huyền Môn của ta, trong ngàn vạn người có thể có một, hai người thật lòng tu đạo coi như là phúc khí của Huyền Môn rồi.”
Hàn Sâm không từ chối, cung kính nhận lấy chiếc thẻ, hắn biết Bạch tiên sinh không để tâm tới mấy thứ này, nếu không trước kia đã không đưa cho hắn bí thuật Huyền Thiên.
Trên đời có rất nhiều giáo phái nhưng phần lớn các giáo phái đều sẽ nói cho ngươi biết phải làm cái gì, nên tin điều gì, chỉ có Huyền Môn mới dạy ngươi cách hiểu và khám phá thế giới này như nào, làm sao để hiểu được quan hệ giữa bản thân với vạn vật trong vũ trụ.
Cho nên Huyền Môn khó có thể nêu cao truyền thống như các giáo phái khác, bởi vì người đời đều mông lung, hầu hết người bình thường đều thích được an ủi tâm hồn, hy vọng có người sẽ chỉ ra phương hướng cho bọn họ.
Chỉ là Huyền Môn lại muốn bản thân ngươi phải tự suy nghĩ, đi tìm hiểu và khám phá những ẩn số này, con đường phía trước thật sự có quá nhiều ẩn số trớ trêu, gian khổ, người không có trí tuệ và nghị lực thì không thể tiến về phía trước, vì vậy sự suy tàn của Huyền Môn cũng là một xu thế tất yếu, vốn dĩ đây không phải là con đường mà người bình thường có thể lựa chọn.
Bạch tiên sinh nói xong rồi lại liếc nhìn chiếc rương nhỏ trong tay Hàn Sâm: “Nếu ta đoán không sai thì bên trong cái rương nhỏ kia không phải kho báu chân chính của Thánh Chủ, chỉ là một món đồ dùng để quấy nhiễu tai mắt thôi, kho báu thật sự vẫn còn bên trong Thánh Thành, chỉ là thực lực hiện giờ của ngươi và ta không đủ để khám phá bí mật Thánh Thành. Sau này thăng cấp Thần Hóa lại đến Thánh Thành tìm kiếm cũng không muộn.”
“Bạch tiên sinh, rốt cuộc bức họa trên lưng của ta là thứ gì vậy?” Hàn Sâm vẫn còn có chút không yên lòng, bức họa kia thật sự quá mức quỷ dị.
Bạch tiên sinh suy nghĩ một lát rồi nói: “Lấy máu của Cổ Huyết Long Nữ còn sống làm mực rồi vẽ một bức tranh ở trên lưng ngươi, ta chưa tận mắt nhìn thấy bức tranh, khó có thể đưa ra phán đoán chính xác được. Chẳng qua ngươi không cần phải lo lắng, ta đã tính qua cho ngươi, bức tranh này là trong họa có phúc, không coi là chuyện xấu.”
“Trong họa có phúc, vậy là vẫn có tai họa sao?” Trong lòng Hàn Sâm hốt hoảng.
Bạch tiên sinh nở nụ cười: “Quả thật có tai họa, mà còn là tai họa lớn.”
“Thật ra nếu ngươi nói uyển chuyển một chút thì tâm trạng của ta sẽ tốt hơn rất nhiều.” Hàn Sâm cười khổ nói.
Bạch tiên sinh không khỏi mỉm cười: “Lần này ngươi theo Isa trở về Nguyệt Chi Hiệp vẫn nên chuẩn bị một chút. Nếu ta tính không sai thì qua một khoảng thời gian, tộc Hoàng Cực sẽ gọi ngươi vào quốc gia của Đế Hoàng.”
Hàn Sâm nhớ tới một việc, không khỏi hỏi: “Bạch tiên sinh, sao ngươi lại đi tới tộc Hoàng Cực, còn trở thành tộc nhân của tộc Hoàng Cực nữa?”
Bạch tiên sinh trầm ngâm nói: “Ta chỉ giả mạo thành một mạch hỗn huyết của tộc Hoàng Cực, nguyên do ở lại tộc Hoàng Cực, một là nơi đó có đầy đủ tài nguyên để trợ giúp ta tiếp tục tu hành, hai là ở nơi đó †a phát hiện ra một chuyện vô cùng thú vị, ta muốn làm rõ ràng chuyện
này. “Chuyện gì vậy?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
“Trong cơ thể của loài người chúng ta có gen huyết mạch của tộc Hoàng Cực, tuy chỉ là một phần rất nhỏ nhưng quả thực có tồn tại, đây cũng là nguyên nhân chính khiến ta có thể thành công giả mạo hỗn huyết tộc Hoàng Cực mà không bị phát hiện.” Bạch tiên sinh nói.
“Ta cũng từng có suy đoán tương tự.” Hàn Sâm gật đầu, trước kia hắn cũng từng nghỉ ngờ, nếu ngay cả Bạch tiên sinh cũng đã nói như thế thì có lẽ không sai.
Bạch tiên sinh lại nói tiếp: “tộc Hoàng Cực đạt tới cấp Vương là có thể đánh thức Hoàng Thể, rất giống với thể Siêu Thần mà chúng ta lấy được ở Tí Hộ Sở, nhưng lại có một chút khác biệt, thể Siêu Thần của chúng ta là độc lập còn Hoàng Thể của bọn họ thì có vẻ không độc lập.”
“Nghĩa là sao?” Hàn Sâm nghe không hiểu lắm.
Bạch tiên sinh cân nhắc một chút rồi mới giải thích: “Ý của ta là thể Siêu Thần của chúng ta là thể chất của bản thân chúng ta, mà Hoàng Thể của bọn họ lại như thể có liên hệ với lực lượng thần bí nào đó bên ngoài, bây giờ ta vẫn đang nghiên cứu, có rất nhiều nghi vấn không thể †ìm được đáp án, cũng không có cách nào giải thích rõ ràng.”
Nói với Hàn Sâm vài câu, Bạch tiên sinh còn nói thêm: “Ta phải đi rồi, ngươi đi về phía bên trái, chắc là có thể tìm được Isa.”
Sau khi nhìn Bạch tiên sinh rời đi, Hàn Sâm không vội đi tìm Isa mà trước tiên cởi bộ trang phục kỳ quái từ trên người bộ xương khô rồi cất bộ xương khô vào trong một ngăn tủ, tính lúc nào trở về sẽ tìm chỗ tốt mang đi an táng.
Đây là một người của Tinh tộc, cũng coi như được coi là cùng tộc.
Sau khi giặt sạch bộ quần áo, Hàn Sâm mặc quần áo vào, chui đầu vào trong cái mũ trùm đầu trong suốt, nhất thời hắn cảm thấy trong đầu óc mình lan tràn suy nghĩ, giống như cơ thể và tầm nhìn đều trở nên rộng mở hơn.
Cái loại cảm giác này không có cách nào miêu tả, thật giống như cá voi trắng biến thành cơ thể của hắn, đủ loại thông tin kết nối trực tiếp với tư duy của hắn thông qua chiếc mũ trùm đầu trong suốt.
Nói một cách đơn giản, Hàn Sâm có thể dùng ý nghĩ của mình khống chế cá voi trắng giống như khống chế cơ thể của chính mình.
Điều khiển cá voi trắng tìm kiếm phía bên trái, quả nhiên không lâu sau đã tìm thấy Isa.
lsa đang bay bên trên mặt biển, sau khi nhìn thấy cá voi trắng thì lập †ức nàng bay lại, Hàn Sâm vội vàng đi ra từ bên trong cá voi trắng, tránh cho Isa hiểu lầm.
“Nữ hoàng đại nhân, Hồ Phi đâu?” Hàn Sâm vừa nhìn vừa hỏi.
Isa lắc đầu: “Nàng chạy trốn rồi.”
“Vậy chúng ta cũng đi nhanh đi, ta đã lấy được đồ trong Thánh Thành rồi, trước tiên rời khỏi nơi này rồi nói sau.” Hàn Sâm điều khiển cá voi trắng rời khỏi Thánh Linh Hải cùng Isa.
Khi đến mê cung, Hàn Sâm thu cá voi trắng về.
Con cá voi trắng này giống như Độc Giác Tiên , đều có thể thu nhỏ bằng không gian kỹ thuật, sau đó cất vào trong cái mũ chùm đầu giống như một con cá voi nhỏ bị bỏ trong một cái chai, nhìn qua vô cùng kỳ diệu.
Hết chương 2296.
Bạn cần đăng nhập để bình luận