Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1218: Sách Cổ

Hàn Sâm vốn cho là Bảo Nhi ở sau lưng kéo tóc hắn, nhưng mà sau khi kịp phản ứng lại mới phát giác ra chuyện không đúng, Bảo Nhi đang ở trong lồng ngực hắn, làm sao có thể ở sau lưng kéo tóc hắn được.
Lại nhìn bộ dạng bị dọa cho sợ hãi kia của Tuyết Cầu, lập tức cảm thấy tê cả da đầu, biết là đại sự không ổn, một quyền liền hướng sau lưng đập ra, đồng thời theo nắm đấm quay người, muốn nhìn xem đến cùng là ở phía sau mình có thứ gì.
Thế nhưng mà một quyền này đánh ra cũng không bị trở ngại một chút nào, ánh mắt nhìn qua, phát hiện ở trên đỉnh núi trống rỗng chẳng có cái gì cả, căn bản không có một người, cũng không có bóng dáng của những sinh vật khác.
Hàn Sâm lập tức ngẩn người, nhưng mà lập tức lại biến sắc, vội vàng giơ Bảo Nhi lên, nói với Bảo Nhi:
- Bảo Nhi, con nhìn xem ở sau lưng cha có thứ gì không?
Hàn Sâm tưởng rằng vật kia dán ở phía sau hắn, cùng di động theo hắn, cho nên hắn mới không nhìn thấy đó là vật gì.
Bảo Nhi ôm đầu Hàn Sâm bò tới sau lưng Hàn Sâm, bập bẹ nói:
- Ba ba, chẳng có thứ gì cả.
- Không có?
Hàn Sâm nao nao, nhìn về phía Tuyết Cầu nằm ở trên mặt đất bên cạnh, đá đá Tuyết Cầu còn đang co quắp ở đó:
- Mày vừa mới thấy cái gì?
Toàn thân Tuyết Cầu vẫn còn phát run, hơn nữa còn run đặc biệt lợi hại, nó duỗi móng vuốt ra chỉ tới phía tháp cổ, sau đó mới giống như là hoàn hồn lại, lập tức bò lên, mau chóng bò lên trên lưng Hàn Sâm, cùng Bảo Nhi núp ở sau lưng Hàn Sâm, nhìn lén tới tháp cổ.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, nhìn về phía tháp cổ, nhưng lại không nhìn thấy cái gì khác thường cả, tháp cổ vẫn là cái tháp cổ kia, cũng không có gì thay đổi.
Nhưng mà chỗ Hàn Sâm đứng chỉ có thể nhìn thấy một mặt tháp cổ, suy nghĩ, Hàn Sâm liền chầm chậm chuyển bước, nhưng lại không phải là nhích tới gần, chỉ là lượn quanh một vòng, muốn nhìn một chút xem bên trên tháp cổ đến cùng có cái gì.
Hàn Sâm mới đi được một nửa vòng, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, cửa nhỏ ở trên tháp cổ kia vốn là bị một cánh cửa gỗ đã mục nát xám tro chặn lấy, nhưng mà hiện tại cánh cửa gỗ kia vậy mà lại mở ra.
Mà ở trong cánh cửa gỗ kia, vậy mà có một khô lâu dưới hình thái một nhân loại đang khoanh chân ngồi.
Hiện tại Hàn Sâm đã biết vì sao mà lại mở một cánh cửa nhỏ như vậy, thì ra cánh cửa kia không phải là dùng để đi qua, mà là cho khô lâu kia ngồi.
Khô lâu ngồi xếp bằng ở chỗ kia, chiều cao vừa vặn tương đương với cửa nhỏ, có thể hoàn toàn nhìn rõ ràng bộ dáng của nó.
- Vừa rồi không phải là nó ở sau lưng kéo tóc mình đấy chứ?
Trong lòng Hàn Sâm có chút run rẩy, da gà lập tức nổi lên.
Hàn Sâm cũng không sợ quỷ, dị sinh vật ở bên trong Tí Hộ Sở đáng sợ hơn quỷ nhiều lắm, nhưng mà nếu như vừa rồi thật sự là thứ này đi đến sau lưng kéo tóc hắn, mà hắn một chút phát giác đều không có, đây mới thực sự là chuyện đáng sợ.
Lúc Hàn Sâm đang suy tư, đột nhiên thấy khô lâu kia nhúc nhích, Tuyết Cầu lập tức bị hù không dám nhìn nữa, trực tiếp chui vào trong ngực Bảo Nhi.
Thân thể của khô lâu quả nhiên đã bắt đầu chuyển động, mặc dù chỉ là một bộ xương trắng, nhưng mà trên người y còn có một chút quần áo đã mục nát, vừa mới động như vậy, những mảnh quần áo đó lập tức bị xé rách, khung xương bên trong liền từ trong quần áo chọc ra ngoài.
Chỉ thấy bước chân của khô lâu di động, vậy mà từ trong cửa nhỏ kia đi ra, trên người mang theo từng miếng vải rách, trong hốc mắt đã không có tròng mắt lóe ra ngọn lửa màu xanh lục giống như ma trơi vậy.
Đương nhiên Hàn Sâm sẽ không sợ một bộ xương khô, chỉ là nhìn chằm chặp vào nó, phát hiện ra trong tay khô lâu kia vậy mà còn cầm một vật.
Thứ đó giống như là một quyển họa trục, cuốn thành một nhúm bị khô lâu nắm trong tay, thấy không rõ rốt cuộc là họa trục gì, theo bộ phận lộ ra ngoài mà xem tính chất, thì giống như là loại vải nào đó, hiện ra mờ nhạt hết sức cũ kỹ.
Sau khi khô lâu từ trong tháp đi ra, cũng không đi tới chỗ Hàn Sâm, mà là nâng sách cổ ở trong lòng bàn tay chỉ còn lại đầu khớp xương, sau đó từng chút một kéo ra.
Hàn Sâm nhìn không thấy bên trên sách cổ ở trước mặt khô lâu có cái gì, ở mặt sau nơi mà hắn có thể nhìn thấy, sách cổ kia mờ nhạt mang phong cách cổ xưa, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng tẩy lễ, nhưng vẫn còn nguyên vẹn không chút sứt mẻ, mặc dù cũ nhưng cũng không thiếu một chút nào.
Một mặt khác có gì, Hàn Sâm không biết, nhưng mà khô lâu kia nhìn sách cổ, vậy mà hé miệng giống như là đang tụng niệm cái gì đó, hơn nữa Hàn Sâm còn có thể nghe được âm thanh nó phát ra, âm thanh của nó vậy mà không hề bị ngọn núi lớn kỳ dị này che đậy.
Tạch tạch tạch. . . Tạch tạch tạch. . .
Chỉ là khô lâu cuối cùng chỉ là khô lâu, thoạt nhìn giống như là đang nói chuyện, nhưng vọng lại chỉ là âm thanh xương hàm cao thấp va chạm, nghe cực kỳ quỷ dị.
Thế nhưng mà theo tiếng xương cốt va chạm do khô lâu phát ra, bên trên sách cổ vậy mà dâng lên ánh sáng màu tím, sáng chói thần bí giống như đám mây màu tím kia.
Hàn Sâm lập tức cảm thấy bên trên sách cổ tuôn ra khí tức đáng sợ, không nói hai lời liền quay người chạy xuống núi, hắn không biết sâu cạn của khô lâu này, không muốn tùy tiện chiến một trận.
Chả may đó là sinh vật siêu cấp thần huyết bạo tẩu, không chạy thì sẽ phải dốc sức liều mạng.
Hơn nữa còn nhiều dị sinh vật tụ tập ở dưới núi như vậy, không biết có bao nhiêu sinh vật khủng bố đã đi lên trên núi, nếu như hắn cùng khô lâu kia đánh nhau, chẳng phải là sẽ để cho những sinh vật khác chiếm lợi sao.
Hàn Sâm luôn là người kiếm lợi, sao chịu để cho người khác kiếm lợi của hắn, lúc này liền muốn xông xuống núi tránh một chút, hơn nữa phương hướng hắn phóng đi, đúng là phương hướng hai con cự thú đang đại chiến kia, thầm nghĩ nếu như khô lâu kia đuổi tới, hắn còn có thể họa thủy đông dẫn, để cho hai con cự thú giúp hắn đỡ một chút.
Bành!
Hàn Sâm mắt thấy đã sắp xông ra ngoài đỉnh núi, nhưng mà thân thể lại giống như là đâm vào một bức tường vô hình, cú đụng này khiến cho Hàn Sâm cảm giác xương cốt cả người đều sắp rã rời, cái mũi đều bị đụng bẹp, máu mũi cũng chảy ra.
Hàn Sâm che mũi xem xét, chỉ thấy ở bên ngoài đỉnh núi kia giống như bị vẻ ra một đường màu tím, ở trong vách ngăn màu tím phun ra hào quang màu tím, bao phủ toàn bộ đỉnh núi ở trong vầng sáng màu tím, giống như là một cái chén lớn trong suốt úp ngược ở trên đỉnh núi.
Quay người nhìn lại phương hướng tháp cổ, chỉ thấy khô lâu kia vẫn còn đang bưng lấy sách cổ phát ra âm thanh ca ca, ánh sáng tím bên trên sách cổ cũng càng ngày càng mạnh.
Hàn Sâm không nói hai lời, trực tiếp kêu gọi Kỵ Sĩ Phản Nghịch cùng tiểu thiên sứ ra, mình cũng rút Phượng Hoàng Thần Kiếm cùng Thái A Kiếm ra, sau đó một kiếm liền chém lên cái lồng do ánh sáng màu tím tạo thành kia.
Chỉ nghe coong một tiếng, vách tường ánh sáng tím bị Phượng Hoàng Thần Kiếm chém vỡ, một nửa Phượng Hoàng Thần Kiếm đều chém vào trong, Hàn Sâm đang âm thầm mừng rỡ, nhưng mà khe hở bị chém ra kia lập tức đã khép lại, ngay cả Phượng Hoàng Thần Kiếm đều bị kẹt ở bên trong.
Hàn Sâm biến sắc, vội vàng vận sức rút trở lại, cũng may là Phượng Hoàng Thần Kiếm vừa nặng lại sắc bén, cứ thế lại cắt ánh sáng tím ra, bị Hàn Sâm rút trở về.
Trong lòng Hàn Sâm nảy sinh ác độc, màn hào quang này vô cùng cổ quái, Hàn Sâm không dám chui ra ngoài, vạn nhất chui được một nửa đã bị kẹt ở bên trong không ra được thì thảm rồi.
Đã không xông ra được, trong lòng Hàn Sâm nảy sinh ác độc, muốn mang theo bọn tiểu thiên sứ quay đầu lại chém khô lâu kia, lại đột nhiên phát hiện ra ở dưới chân hắn vậy mà cũng sáng lên ánh sáng tím.
Toàn bộ bình đài trên đỉnh núi, ngoại trừ tòa tháp cổ xưa kia ra, khắp nơi đều là một vùng ánh sáng tím, núi đá giống như là biến thành thủy tinh màu tím sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận