Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1037: Ríu Rít

Trong lúc vô tình, khí tức Phi Thiên Thuật trong cơ thể Hàn Sâm tự động vận hành, khiến cả người Hàn Sâm bồng bềnh như tiên, giống như bước ra một bước là được leo lên bảo điện vân tiêu vậy.
Khi Hàn Sâm đang nhìn đến nhập thần, lại đột nhiên nghe được tiếng răng rắc răng rắc, trong lòng cả kinh, lập tức nhìn về phía tiếng động truyền tới, chỉ thấy trên một vách tường bên trái đại điện khẽ dịch ra, ở sau vách tường kia lại có một thạch thất.
Lúc này có một Dị Linh thân cao vượt qua ba mét, thân thể cực kỳ hùng tráng, nhưng cảm giác lại rất nhanh nhẹn đứng ở trong thạch thất.
Dị Linh kia tóc bạc xõa ra, ngoại trừ một đôi ngân đồng, trên trán còn mọc ra một con mắt nằm dọc, lúc này vẻ mặt tràn đầy hưng phấn lộ ra vẻ kích động.
- Mười vạn năm rồi. . . cuối cùng Tà Tình ta đã thoát khốn. . .
Dị Linh kia rống lên một tiếng như khóc, có vẻ hưng phấn tới cực điểm.
Còn Hàn Sâm vô cùng cảnh giác, hắn nhìn chằm chằm vào Dị Linh kia.
Từ sau khi tiến vào Phượng Hoàng Tí Hộ Sở, Động Huyền Khí của hắn đã bị áp chế lợi hại, căn bản không có cách nào cảm giác được Dị Linh trước mặt này là tồn tại gì.
Nếu quả thật như Dị Linh kia nói, mươi vạn năm trước y là Dị Linh bị nhốt bên trong Phượng Hoàng Tí Hộ Sở, chỉ sợ tuyệt đối không phải một kẻ đơn giản.
Nhưng cho dù y là Đế Linh, Hàn Sâm cũng không sợ, dưới tình huống 1 đấu 1, nếu như Hàn Sâm sử dụng trạng thái Siêu Cấp Đế Linh, cho dù là Đại Đế đến cũng chưa chắc không thể chiến một trận.
- Nhìn cái gì vậy, nhìn thấy bổn đế còn chưa tới chào, bây giờ Dị Linh đều không hiểu quy củ như vậy sao?
Dị Linh tự xưng là Tà Tình trừng mắt liếc Hàn Sâm, hừ lạnh nói.
- Dị Linh? Ông đang nói tôi sao?
Hàn Sâm hơi giật mình nhìn Tà Tình Đế, căn bản không kịp phản ứng.
Sẽ không phải ngộ nhận mình thành Dị Linh chứ? Huống chi y tự xưng là đế, vậy người này có lẽ là Đế Linh, Đế Linh làm sao có thể nhận lầm nhân loại thành Dị Linh?
Nhưng Hàn Sâm nghĩ đi nghĩ lại một chút, chuyện này cũng không phải là không thể, nếu như Tà Tình Đế thật sự bị nhốt ở chỗ này mười vạn năm, thời điểm đó, đừng nói là nhân loại phát hiện ra Tí Hộ Sở, ngay cả nhân loại còn không biết xảy ra chuyện gì, nói không chừng vẫn là người nguyên thủy cởi truồng lông dài, Tà Tình Đế không biết có nhân loại cũng rất bình thường.
- Chẳng lẽ cậu là dị sinh vật?
Tà Tình Đế khẽ nhíu mày, có thể bởi vì bị nhốt quá lâu, thời gian dài như vậy chưa tiếp xúc qua Dị Linh và dị sinh vật, có chút không hiểu rõ được rồi.
- Không không không, tôi là Dị Linh, chỉ là hơi đặc biệt thôi.
Hàn Sâm nói xong rồi ôm quyền:
- Tam Mộc tham kiến Đại Đế.
- Tố chất thân thể của hoàng tộc Dị Linh lại kém như thế à, cậu có gì đặc biệt chứ? Cũng chỉ có ánh mắt không tệ mà thôi.
Tà Tình Đế liếc nhìn Hàn Sâm một cái, có vẻ vô cùng khinh thường Hàn Sâm, nhưng đối với thái độ của Hàn Sâm vẫn tính là thoả mãn, đặc biệt là Hàn Sâm gọi hắn là Đại Đế, khiến Tà Tình Đế phi thường hưởng thụ.
- Khi nãy là cậu mở ra cấm chế tù thất sao?
Tà Tình Đế lại hỏi Hàn Sâm.
- Hồi bẩm Đại Đế, thuộc hạ cũng không rõ lắm, tôi đang dạo qua một vòng đại điện, sau đó bức tường kia tự động chuyển động rồi.
Hàn Sâm chỉ vào nơi mà Tà Tình Đế ra bị nhốt kia.
Tà Tình Đế liếc qua đại điện, lại nhìn tới thạch thất vừa nhốt mình kia, lập tức cười lạnh tự nói:
- Tên gà tây hèn hạ kia đúng là giỏi tính toán, muốn lợi dụng ông đây giúp y thanh lý người tới xâm phạm Phượng Hoàng Tí Hộ Sở, nếu là mươi vạn năm trước, với tính tình của ông đây đúng là sẽ mắc mưu của y, hiện tại ông đây không ngây thơ như thế đâu.
Nói xong, Tà Tình Đế lại đưa mắt nhìn về phía Hàn Sâm:
- Cậu gọi là Tam Mộc đúng không, từ giờ trở đi, cậu hãy theo ông đây, chỉ cần cậu làm tốt chuyện mà bổn đế giao phó, sẽ không thể thiếu chỗ tốt của cậu, đợi bổn đế chiếm được chí bảo của con gà tây kia lưu lại, nhất định sẽ ban cho cậu một hai kiện.
- Đa tạ Đại Đế.
Hàn Sâm lại chắp tay nói.
Có thể không cần chém chém giết giết, Hàn Sâm cũng không muốn chém chém giết giết, huống chi nơi này là ở trong Phượng Hoàng Tí Hộ Sở, không ai biết sẽ có nguy hiểm gì, có thể bảo tồn thực lực đương nhiên là tốt nhất.
Hơn nữa giết một Đế Linh, đối với hắn cũng không có chỗ tốt gì, nếu tên Đế Linh này đã không có ý muốn giết hắn, Hàn Sâm tự nhiên cũng không muốn phải liều mạng.
- Đây là con của cậu?
Tà Tình Đế vừa liếc nhìn Bảo Nhi trong ngực Hàn Sâm rồi hỏi.
- Đúng, đây là con gái Bảo Nhi của tôi.
Hàn Sâm giới thiệu một chút.
Tà Tình Đế hừ lạnh nói:
- Thực lực yếu như vậy, sinh con cái gì chứ.
Trong lòng Hàn Sâm thầm phỉ nhổ, chẳng lẽ chỉ có người có thực lực mạnh mới có thể sinh con sao? Đây là logic quỷ gì?
Tà Tình Đế không tiếp tục để ý đến Hàn Sâm nữa, ánh mắt quét đại điện một vòng, sau đó trong mắt giữa trán kia lóe sáng, có lẽ là đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lây sau, Tà Tình Đế đi đến một bên khác của đại điện, vừa đi còn vừa nói với Hàn Sâm:
- Đi bên này, trước tiên chúng ta đi tàng bảo khố của con gà tây kia nhìn một chút.
Hàn Sâm đại khái cũng biết gà tây trong lời nói của Tà Tình Đế chính là Phượng Hoàng Đại Đế, nhìn dáng vẻ y đã tính trước, Hàn Sâm còn tưởng rằng Tà Tình Đế biết rõ bên kia có đường ra.
Thế nhưng một giây sau, Hàn Sâm lập tức há to miệng, chỉ thấy Tà Tình Đế nâng nắm đấm lên, trên nắm tay bắn ra tia sáng màu bạc quỷ dị, trực tiếp đánh vào trên mặt vách đồng, khiến vách tường đồng vốn điêu khắc rất nhiều đồ án loài chim thần kỳ kia bị đánh ra một động nhỏ to bằng đầu người.
- A VÙ. . .! A VÙ. . .! A VÙ. . .!
Tà Tình Đế vừa kêu to vừa vung mạnh nắm đấm, trên quả đấm kia mang theo tia sáng màu bạc quỷ dị, trong chốc lát đã đánh xuyên qua vách tường đồng dày cả mét tạo thành một lỗ lớn có thể đi qua.
Hàn Sâm nhìn mà choáng váng, còn có kiểu thao tác này? Hơn nữa thật sự bị y đánh nát.
Lúc trước Hàn Sâm đã thử qua độ cứng của vách tường đồng này, dưới tình huống dùng Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh mở ra bảy đạo khóa gen, hắn dùng Phượng Hoàng Thần Kiếm cũng chỉ có thể đâm sâu nửa tấc, so sánh với Tà Tình Đế đúng là chênh lệch không ít.
Hơn nữa Hàn Sâm cũng sợ nơi này có cấm chế gì đó, cho nên cũng không dám không kiêng nể gì cả như Tà Tình Đế.
- Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không mau đuổi kịp.
Tà Tình Đế nhìn Hàn Sâm một cái, nhịn không được nhíu mày tự nói:
- Khó khăn lắm mới thu một tiểu đệ, thế mà lại là một tên ngu ngốc.
Hàn Sâm tự nhiên cũng nghe được lời Tà Tình Đế lẩm bẩm, nhưng hắn cũng không tính toán, vội vàng đi theo.
Sau khi ra khỏi đại điện chính là một con đường, nơi này là chính giữa thông đạo, hai bên cũng có thể đi, hơn nữa thông đạo đều có lối rẽ, cũng không biết con đường chính xác phải đi như thế nào.
Hàn Sâm vốn còn đang suy tư Tà Tình Đế sẽ đi bên nào, nhưng lập tức nghe được tiếng va chạm và tiếng vách tường đồng bị đánh nát.
Tà Tình Đế căn bản không hề có ý định đi qua thông đạo, nhìn dáng vẻ này chính là muốn một đường đánh xuyên qua rồi đi như vậy, đi thẳng tới tàng bảo khố của Phượng Hoàng Đại Đế.
Hàn Sâm đi phía sau Tà Tình Đế, nhìn Tà Tình Đế liên tục đánh nát từng vách tường đồng, Hàn Sâm vốn cho rằng cho dù là thân thể Đế Linh, đánh nát nhiều vách tường đồng cứng rắn như vậy cũng sẽ bị mệt, nhưng Tà Tình Đế lại không có vẻ gì là mệt mỏi, ngay cả mồ hôi cũng không có một giọt, vẫn mạnh mẽ đi lên phía trước.
- Ngài thực trâu bò!
Ngay cả Hàn Sâm cũng không khỏi tán thưởng trong lòng một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận