Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1664. Tử vong giáng xuống

Bởi vì Hàn Sâm không giao chiến giáp gen ra, cho nên sau cùng không thể đạt được thỏa thuận với Thiên Tru.
Nhưng mà vốn dĩ Hàn Sâm cũng chưa từng mong đợi ai đó có thể giúp hắn, trong Liên Minh thì hắn không dám nói, nhưng ở trong Tí Hộ Sở thứ tư thì hắn không tin tổ chức Thần có thể làm gì được hắn.
Sau khi tiễn Thiên Tru, Hàn Sâm trở về Liên Minh trước, bảo Linh đi theo hắn cùng nhau tiến vào Tí Hộ Sở.
Sau khi Linh tiến vào Tí Hộ Sở thì quả nhiên vẫn xuất hiện ở bên cạnh hắn. Hàn Sâm bảo Linh giúp hắn trông coi Tí Hộ Sở, nếu có chuyện gì lập tức trở về Liên Minh tìm hắn.
“Làm sao mới có thể báo tin rồi nói với hắn đừng ngưng tụ chiến giáp gen đây?” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ được cách gì tốt.
Vì không để tổ chức Thần có dấu vết để lần theo, Hàn Ngọc Phi hoàn toàn không hề để lại phương thức liên lạc cho hắn.
“Xem ra chỉ có thể tới tinh cầu Tariq một chuyến.” Hàn Sâm đang chuẩn bị mở Độc Giác Tiên lặng lẽ đi một chuyến tinh cầu Tariq, cũng chính là chỗ tổng bộ Tân Lưu Xã.
Thế nhưng Hàn Sâm còn chưa kịp xuất phát thì Linh đã bước ra từ bên trong Tí Hộ Sở, nói với Hàn Sâm rằng bên trong Tí Hộ Sở Ly Ảnh đã xảy ra chuyện.
Nghĩ tới việc Hàn Phi Ngọc đã từng nói, hắn còn cần hai năm mới có thể ngưng tụ ra chiến giáp gen, chắc là không nhanh như vậy, Hàn Sâm cứ đến Tí Hộ Sở trước đã.
Gương Cổ Chiếu Thiên của Hàn Sâm được đặt ở bên trong Tí Hộ Sở, sinh vật trong Tí Hộ Sở không hề có tổn thất gì, thế nhưng ngay vừa nãy, có mấy dị sinh vật đã chết ở nơi không xa bên ngoài Tí Hộ Sở.
“Ông chủ, ngươi đến rồi, không biết vì sao đám Thiết Bối Lang đều chết cả, trên người không có lấy một vết thương nào.” Miên Dương dẫn người tới trông coi thi thể, nhìn thấy Hàn Sâm đi theo Linh xuất hiện thì vội vàng chạy tới nói.
Sở dĩ sinh vật bên trong Tí Hộ Sở Ly Ảnh có sức mạnh như vậy, không sợ đối đầu với vô số cường giả, cũng là bởi vì có Gương Cổ Chiếu Thiên ở đây, hiện tại Gương Cổ Chiếu Thiên đột nhiên mất đi hiệu lực, thậm chí có sinh vật chết rồi, ngay cả trong lòng Miên Dương cũng hơi phát hoảng.
Hàn Sâm gật đầu không nói gì, đi thẳng đến bên cạnh mấy thi thể, nhìn Cố Khuynh Thành đang kiểm tra thi thể rồi hỏi: “Chị Cố, bọn chúng chết như thế nào?”
Cố Khuynh Thành đứng dậy, khẽ lắc đầu: “Không tra ra được, không nhìn thấy trên người bọn nó có vết thương gì, nội tạng cũng không bị tổn thương, cho dù bị tổn thương, có Gương Cổ Chiếu Thiên ở đây, bọn chúng cũng không phải chết.”
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, ngay cả Cố Khuynh Thành cũng không nhìn ra đầu mối, hơn nữa vậy mà Gương Cổ Chiếu Thiên lại không có hiệu quả, chắc chắn thủ đoạn bọn họ sử dụng không hề tầm thường.
Hàn Sâm ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra mấy bộ thi thể Thiết Bối Long, ngay cả Động Huyền Khí Tràng cũng dùng tới, thế nhưng vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.
Hàn Sâm cũng không do dự mà rút Thái A Kiếm ra, giải phẫu thi thể của đám Thiết Bối Lang, muốn xác định xem liệu bên trong có chỗ nào mà hắn và Cố Khuynh Thành bỏ sót hay không.
Kết quả vẫn vậy, ở trong thân thể của đám Thiết Bối Lang không hề phát hiện bất cứ vết thương dị thường nào, cứ như bọn chúng đều bỏ mạng một cách bình thường vậy.
“Mai táng bọn nó đi.” Hàn Sâm đứng dậy nói một câu với Miên Dương, sau đó lại bổ sung: “Gọi tất cả mọi người đều quay lại bên trong Tí Hộ Sở, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi Tí Hộ Sở.”
Miên Dương và Thanh Ngưu lập tức đi làm việc, Hàn Sâm và Cố Khuynh Thành cùng nhau quay về Tí Hộ Sở.
“Có phát hiện gì hay không?” Cố Khuynh Thành vừa đi vừa hỏi.
“Không.” Hàn Sâm lắc đầu, lần này ngay cả hắn cũng không nhìn ra được rốt cuộc kẻ địch đã giết chết đám Thiết Bối Lang như thế nào.
Điều duy nhất bây giờ có thể chắc chắn là, Gương Cổ Chiếu Thiên cũng không có cách nào ngăn cản loại sức mạnh kia.
Trong lòng Hàn Sâm hiểu rõ, nếu kẻ địch đã sử dụng loại sức mạnh này thì chắc chắn sẽ không dừng tay như vậy, hắn gọi người trở lại Tí Hộ Sở là vì muốn chờ kẻ địch ra tay, xem thử xem rốt cuộc sức mạnh kia ra sao.
Nhất định đó là sức mạnh như thế nào thì mới có thể tìm được phương pháp đối phó.
Sau khi trở lại Tí Hộ Sở, Hàn Sâm ngồi bên trong Dị Linh Thần Điện, Động Huyền Kinh mở rộng tới giới hạn cao nhất, bao trùm toàn bộ Tí Hộ Sở, theo dõi mọi hành động và mọi ngõ ngách của tất cả sinh vật trong Tí Hộ Sở.
Bất kỳ biến động nhỏ nào bên trong Tí Hộ Sở cũng không thoát khỏi giám sát của Hàn Sâm, hắn vẫn luôn đợi lần ra tay sau của kẻ địch.
“Cha” Hàn Sâm đang ngồi trong đại điện chậm rãi uống trà thì thấy Nữ Thần Tử Vong đi tới.
“Mộng Nhị, tới uống trà cùng ta đi.” Hàn Sâm lôi kéo Nữ Thần Tử Vong ngồi xuống ở bên cạnh hắn, cũng rót cho nàng một chén trà.
Ở chung với Nữ Thần Tử Vong lâu như vậy, Hàn Sâm phát hiện nàng thật sự xem mình như cha, hơn nữa tâm hồn của nàng quá thuần khiết, hoàn toàn không có lòng dạ xảo quyệt gì, Hàn Sâm cũng vui vẻ nhận một cô con gái kỳ lạ như vậy, đồng thời còn đặt cho nàng một cái tên gọi là Hàn Mộng Nhi.
Bởi vì không am hiểu việc đặt tên, cho nên logic của Hàn Sâm rất đơn giản, việc Nữ Thần Tử Vong là con gái của hắn hoang đường hệt như một giấc mộng, cho nên Hàn Sâm mới lấy một cái tên như thế.
Nữ Thần Tử Vong ngồi bên cạnh Hàn Sâm, nâng chén trà lên, trực tiếp ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, dáng vẻ đó cứ như là người máy đang đổ thứ gì đó vào trong miệng vậy, làm gì có chút phẩm vị uống trà nào chứ.
“Trà không phải uống như vậy, ngươi phải thưởng thức một cách chậm rãi.” Hàn Sâm cười vừa rót một chén trà cho Hàn Mộng Nhi, sau đó làm mẫu một lần cho nàng nhìn.
Hàn Mộng Nhi không chớp mắt nhìn Hàn Sâm, sau đó học theo dáng vẻ Hàn Sâm, chỉ uống một hớp nhỏ, có điều vẫn vô cùng máy móc.
“Uống trà như vậy có ý nghĩa gì sao?” Sau khi Hàn Mộng Nhi uống hết, đôi mắt đẹp màu đen láy nhìn Hàn Sâm một cách khó hiểu.
Đối với nàng mà nói, uống trà như vậy, ngoại trừ việc uống ít và khá chậm ra thì cũng chẳng có gì khác biệt với một hơi uống hết lắm.
Hàn Sâm cười vuốt ve mái tóc như là thác nước của Hàn Mộng Nhi, vừa cười vừa nói: “Ngươi còn nhỏ, bây giờ không hiểu là chuyện bình thường, sau này chờ ngươi lớn lên thì sẽ rõ ngay thôi.”
Hàn Mộng Nhi cái hiểu cái không gật đầu, học theo dáng vẻ của Hàn Sâm uống thêm một hớp nhỏ, thế nhưng vẻ không hiểu vẫn hiện rõ trên mặt, dáng vẻ kia giống như một người máy đang bắt chước theo vậy.
Hàn Mộng Nhi vẫn luôn chú ý Hàn Sâm, hình như rất nhiều động tác còn đang cố ý bắt chước Hàn Sâm.
Hàn Sâm còn cầm bánh ngọt cho nàng ăn. Thoạt nhìn Hàn Mộng Nhi vô cùng mạnh mẽ, trong tình huống một đấu một, chỉ sợ trong Tí Hộ Sở thứ tư không có mấy ai có thể mạnh hơn nàng, nhưng trên thực tế nàng vân chỉ là một đứa trẻ mới ra đời không được bao lâu.
Bảo Nhi không biết bò tới từ chỗ nào, ngồi vào trong lòng Hàn Sâm, ngọt ngào làm nũng nói: “Cha, Bảo Nhi cũng muốn ăn bánh ngọt.”
Hàn Sâm cũng cầm bánh ngọt đưa cho Bảo Nhi ăn, cha con ba người vây quanh cùng nhau uống trà ăn chút điểm tâm, Hàn Sâm cảm thấy cuộc sống như thế này cũng không tệ, nếu như Tiểu Hoa và Yên Nhiên cũng ở đây thì càng tốt đẹp hơn.
Chẳng bao lâu sau, Hàn Sâm đang uống trà thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, thân thể lập tức đứng dậy, nháy mắt biến mất ở tại chỗ, chờ tới lúc hắn xuất hiện lần nữa thì đã có mặt ở phía trên tường thành của Tí Hộ Sở.
Chỉ thấy lúc này, một Cốt Yêu hạch gen Hoàng Kim đang phụ trách việc canh giữ đột nhiên ngã cứng đờ trên mặt đất, khí tức trên người hoàn toàn biến mất, rõ ràng đã chết hẳn, nhưng ngay cả một chút tổn thương trên người nó cũng không thấy đâu.
Hết chương 1664.
Bạn cần đăng nhập để bình luận