Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2102. Phù hạch gen gốc

Hàn Sâm thấy cửa đá mở ra, lập tức tiến vào tình trạng cảnh giác, mắt hướng về bên trong cửa đá.
Chỉ thấy đằng sau cửa đá là một xoáy nước màu đen, khi Hàn Sâm chưa kịp phản ứng, xoáy nước phóng ngay một luồng lực hút khổng lồ trực tiếp lôi Hàn Sâm vào đó.
Hàn Sâm cả kinh, tập trung sức lực ngăn cản lực hút này, song vẫn không thể chống đối lực hút ấy, bị hút vào buồng đá trong chớp mắt.
Quang cảnh trước mắt biến đổi, Hàn Sâm phát hiện mình đã tiến vào một hang động ẩm thấp tối tăm.
Rầm rầm! Rầm rầm!
Hàn Sâm nghe thấy tiếng xích sắt cọ vào đá vọng ra từ sâu trong hang, tiếp đó liền thấy một vóc dáng hùng tráng đi ra từ chỗ khuất tối của hang sâu.
Đó là một con quái vật có cái đầu hổ mọc trên thân kỳ lân, trên lưng còn có một đôi cánh chim màu xanh lá, thân thể dài chừng mười trượng, đôi con ngươi xanh lục nhìn chòng chọc Hàn Sâm, khiến hắn bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Khí thế của quái vật thật sự quá kinh khủng, mặc dù chỉ để lộ ra chút khí tức cũng đủ làm Hàn Sâm sinh ra cảm giác mình đang bị chèn ép gần như không thở nổi.
Tuy vậy, cơ thể nó lại bị xuyên qua bởi xiềng xích màu đen, lúc nó còn cách Hàn Sâm khoảng mười thước thì sợi xích đen sì kéo dài từ sâu trong hang đã căng ra thẳng tắp. Quái vật nọ chẳng thể nhích nổi thêm một tấc, chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn Hàn Sâm chằm chặp.
Hàn Sâm chẳng dám chủ quan, chuẩn bị sẵn sàng triệu hồi kết giới Ma Trùng Vương. Mặc dù thân thể nó bị xích lại nhưng với sự tồn tại mạnh mẽ nhường này thì nó chỉ cần nhả một hơi cũng mang theo lực sát thương huỷ diệt. Đó không phải cấp độ mà Hàn Sâm có thể đối phó.
“Trấn Thiên Cung hết bài rồi sao? Thế mà lại để hai tên nhãi ranh nhà các ngươi vào đây tìm đường chết?” Con quái vật lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Sâm.
“Chuyện quái gì thế này? Cung chủ Trấn Thiên Cung sẽ không để mình đấu với con này phải không? Cho dù nó bị xích thì ta cũng chẳng phải đối thủ của nó đâu!” Hàn Sâm đưa mắt, dùng Động Huyền Khí Tràng thăm dò sinh vật cấp Vương kia. Khí tức trên người nó hình như đã bị xiềng xích áp chế, tuy nhiên chúng vẫn tràn ra một phần, chứng tỏ năng lực của nó không bị trói buộc hoàn toàn.
Hàn Sâm còn chưa quan sát kĩ càng, chợt thấy đôi mắt xanh lục của sinh vật cấp Vương này lóe lên ánh sáng, tựa như hai ngọn đèn lồng đang rực sáng.
Hàn Sâm vội vàng triệu hồi kết giới Ma Trùng Vương bảo vệ cơ thể, nhưng ánh sáng trong mắt quái vật càng lúc càng rực lên, khiến ánh mắt Hàn Sâm bất giác bị đôi mắt nó hấp dẫn.
“Đùng!”
Hàn Sâm cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung mất rồi. Ngay trong ánh mắt như đèn lồng ấy, dường như Hàn Sâm đã bắt gặp một ký hiệu kì dị, ngặt nỗi hắn không thấy rõ ràng lắm.
Ký hiệu kia tựa hồ đã in sâu nơi tâm trí Hàn Sâm, trong đầu hắn cuộn lên từng đợt gió lốc.
Một cơn lốc thực sự. Hàn Sâm cảm thấy cơn gió này vô biên vô hạn, gió cuồng bạo, gió thoảng nhẹ, cuộn như thác xoáy trong cơn bão cát hung tàn, như cơn sóng thần nơi đại dương bao la, đủ loại sức gió tàn phá bốn bề trong đầu Hàn Sâm.
Tuy Hàn Sâm biết những thứ này chỉ là ảo giác nhưng hắn vẫn phải chịu đựng công kích dữ dội.
Người phụ nữ đeo lụa đen che mặt đứng ngoài cửa đá, dựa lưng lên bức tường đá cạnh đó, mắt nhắm như nghỉ ngơi, hoặc giả đang đợi chờ gì đó.
“Bảy mươi hai phù hạch gen gốc của đạo môn đã bị trấn áp trên triệu năm, vô số cường giả cấp Vương muốn lĩnh hội phù hạch gen gốc của họ. Tuy nhiên hầu hết đã thất bại. Để Hàn Sâm tới đây tiếp nhận sức mạnh của phù hạch gen gốc, đúng là chỉ có hắn mới nghĩ ra được. Mặc dù tinh thần lực và ý cảnh của hắn không kém Vương Giả nhưng e rằng rất khó để tiếp nhận được áp lực này, cuối cùng còn phải phiền ta tới đây kết thúc công việc.” Người phụ nữ lẩm bẩm một mình, song đôi mắt nhắm nghiền dường như có thể nhìn thấu thứ gì đó.
Một lát sau, người phụ nữ bỗng mở to mắt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Sao lại thế được, bọn họ có thể tiếp nhận được lực xung kích từ phù hạch gen gốc ư?” Người phụ nữ âm thầm cau mày.
Trong thế giới bị bao phủ bởi bóng tối, chỉ có một góc của thế giới lóe lên ánh đèn. Dưới sự soi chiếu từ ánh đèn leo lét mờ ảo ấy, có thể thấy một tòa cung điện bị tàn phá.
Trên quảng trường của cung điện, thấy được một đứa bé chừng năm, sáu tuổi đang chiến đấu kịch liệt với một con quái điểu.
Thân pháp của cậu bé mạnh mẽ, không ngừng di chuyển thân thể để lại những chuỗi tàn ảnh tựa như một chú chim thực thụ vậy, không ngừng dây dưa tấn công con chim lớn bay trên không trung.
Đột nhiên, một người một chim tách ra, quái điểu cười quái đản: “Tiểu Hoa quả nhiên có thiên phú dị bẩm, chỉ cần thuật Thánh Thể đột phá được lên cấp Thần Hóa, chắc chắn sẽ đoạt lại thần uy Thánh Vực ta.”
“Thần Hóa, chẳng biết là chuyện của bao nhiêu năm sau, thuật Thánh Thể há có thể đột phá lên Thần Hóa dễ dàng như vậy.” Đôi mắt xinh đẹp của Dì Mị liếc sang, “Nhưng sắp tới lúc Phổ Gen Chúng Sinh hiện thế rồi, Tiểu Hoa có thể tham gia xếp hạng cấp Tử Tước, trước hết sẽ tranh chút danh tiếng cho Thánh Vực ta, cũng để mấy lão già kia biết Thánh Vực vẫn còn đó.”
“Đúng vậy, nhất định phải tham gia.” Lão Điêu gật đầu lia lịa, sau đó nhìn về Cửu Mệnh Huyết Miêu đang nằm một góc: “Lão Miêu, ngươi nghĩ thế nào?”
“Đã đến lúc cho mấy tên đó biết Thánh Vực có truyền nhân.” Lão Miêu thản nhiên đáp.
“Được, cứ quyết định vậy đi.” Lão Điêu nhìn mấy lão quái cùng lộ vẻ hưng phấn, một đám lần lượt hô hào: “Tiểu Hoa, lần này ngươi nhất định phải tranh ngôi đầu giúp chúng ta.”
Liên tục trong gần một năm, ngày nào Hàn Sâm cũng đi vào động Đạo Tạng, tiếp nhận sức mạnh của phù hạch gen gốc.
Thân thể của những Sát Vương kia bị giam cầm, chỉ có ánh mắt chúng mới điều động được lực sát phù, nhờ đó tấn công tinh thần Hàn Sâm. Trong lúc đối đầu với các phù hạch gen gốc, Hàn Sâm dần dần cũng lĩnh ngộ được một số điều.
Có lẽ vì từng nhận lễ tẩy rửa của tiên khí vạn hồ, Hàn Sâm am hiểu khá rõ về lực lượng các hệ, khi nhìn những phù hạch gen gốc hắn có thể cảm nhận một chút ý nghĩa của lực lượng mà chúng đại diện một cách tương đối dễ dàng.
Song những phù hạch gen gốc nọ dường như chẳng có tác dụng gì với Bảo Nhi. Bảo Nhi chỉ bám theo vào cùng Hàn Sâm, ánh mắt nàng hoàn toàn không bị sát phù thu hút, chỉ mở to mắt tò mò dò xét khắp nơi.
Đã qua một năm, ngoại trừ vào động Đạo Tạng thì Hàn Sâm còn đến Bạch Ngọc Lâu hấp thụ Ngọc Tiên Linh.
Một ngày như mọi ngày, khi Hàn Sâm hấp thu Ngọc Tiên Linh ở tâng thứ bảy, bỗng dưng cảm thấy thân thể chấn động. Lực lượng Băng Cơ Ngọc Cốt nhanh chóng ngưng kết, thần quang như băng ngọc trên người hắn nhanh chóng chuyển hoá, chẳng mấy chốc đã biến thành quang ảnh tương tự Ngọc Tiên Linh, dường như có hàn lực vô hạn tản ra từ quang ảnh tựa tiên tử kia.
“Cuối cùng Băng Cơ Ngọc Cốt cũng thăng lên cấp Hầu Tước!” Hàn Sâm khoái trá trong lòng, chỉ tiếc nơi này là trong Bạch Ngọc Lâu, bằng không hắn thật sự muốn thử xem năng lực của Băng Cơ Ngọc Cốt sau khi thăng cấp sẽ ra làm sao.
Hết chương 2102.
Bạn cần đăng nhập để bình luận