Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3130. Dạy hắn làm người

“Cô bé, đừng nói giỡn, gia gia đã già rồi, không chịu nổi sợ hãi đâu. Ngươi lấy nó ra mau đi, gia gia dẫn ngươi đi mua kẹo.” Thiên Nguyên Vương hãi hùng khiếp vía, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy nét cười, những lời như nhược như thế không biết đã bao năm rồi hắn chưa nói.
“Vậy à, thôi được rồi.” Bảo Nhi gật đầu, ôm phi ngư như định lùi về phía sau.
Thiên Nguyên Vương mừng rỡ trong lòng, chỉ cần phi ngư cách hắn một khoảng cách nhất định, hoặc là cô bé xoay người thì hắn sẽ thoát được tầm ngắm của phi ngư, phá không rời đi luôn.
Cho dù phi ngư lại đuổi theo thì cũng rất khó khóa chặt mục tiêu, đến lúc đó hắn lại nghĩ cách cắt đuối nó cũng không muộn, loại cảm giác lúc nào cũng cảm thấy bị uy hiếp thế này không dễ chịu chút nào.
Thấy Bảo Nhi ôm phi ngư chậm rãi xoay người, lòng Thiên Nguyên Vương dần kích động lên, khi thấy cô bé sắp xoay qua chỗ khác tới nơi rồi thì Thiên Nguyên Vương đã ngưng tụ toàn bộ lực lượng, chuẩn bị phá không rời đi.
Mà khi lực lượng chuẩn bị bộc phát ra thì ai ngờ cô bé kia lại đột nhiên hơi xoay người lại, làm khoảng cách giữa hắn và phi ngư lại trở nên càng gần hơn.
Lúc này Thiên Nguyên Vương khó chịu tới muốn hộc máu, cố kìm chế nguồn lực lượng như muốn phá người để chui ra kia, ép bản thân ở nguyên tại chỗ, mặt banh tới đỏ bừng.
“Ngươi sẽ không gạt ta, chờ ta xoay người thì bỏ chạy chứ?” Cô bé nhìn Thiên Nguyên Vương với vẻ không tin tưởng, hỏi.
Dù cho Thiên Nguyên Vương từng trải nhiều thì lúc này cũng nhịn không được đỏ hết cả mặt già, quả thật là hắn có ý định như vậy, nghĩ xem hắn đường đường là Thiên Nguyên Vương mà lại đi lừa gạt một cô bé, còn bị vạch trần ở ngay trước mặt như thế, tâm trạng có thể nói là phức tạp.
“Sao có thể cơ chứ? Bổn… Lão gia gia ta từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói thì chắc chắn sẽ làm.” Thiên Nguyên Vương vội vàng phân bua.
“Người lớn… Giỏi gạt người nhất, sao ta biết ngươi có đang dối gạt ta hay không chứ?” Cô bé tỏ vẻ không tin, nhìn Thiên Nguyên Vương.
Lòng Thiên Nguyên Vương thì gấp nhưng hắn cũng hết cách rồi, phi ngư vẫn đang nhìn chằm chặp vào hắn, sát khí của nó nhằm chuẩn
vào lấy hắn, chỉ cần hắn hơi có dị động thôi là nó sẽ phát động công kích kinh khủng nhất, Thiên Nguyên Vương thật sự không dám mạo. hiểm.
Hắn bất động, thì phi ngư cũng không làm gì được hắn, nhưng nếu hắn dám động đậy, để lộ ra sơ hở thì có thể sẽ phải đối mặt với cục diện không chết thì cũng bị thương.
“Bà cô nhỏ của ta ơi, ta không lừa ngươi thật mà, ngươi mau ôm nó đi đi, ta chắc chắn sẽ cho ngươi rất nhiều tiền luôn, để ngươi không lo ăn mặc cả đời, cũng có thể mua được rất nhiều quần áo đẹp, châu báu trang sức.” Thiên Nguyên Vương đã không bị người phụ nữ nào cho ăn thiệt lớn như vậy từ rất lâu rồi, mà bây giờ hắn muốn cung phụng cô bé này tổ tông luôn rồi.
Cô bé cũng đánh giá hắn một hồi, rồi chỉ vào một thứ ở trên người Thiên Nguyên Vương nói: “Tiền gì gì đó thì ta không biết là gì, mà cũng chẳng biết dùng thế nào, thế này đi, ta thấy thứ kia đẹp, ngươi tặng nó cho ta đi.”
Quần áo trên người Thiên Nguyên Vương rách mướp, áo phần ngực xẻ ra thành từng mảng từng mảng một, hoàn toàn không che hết người được, nên có thể thấy được hắn đeo một sợi dây chuyền trông giống ngọc bài.
Ngọc bài đó có hình tròn, điêu khắc đồ án Thái Cực, nửa đen nửa trắng, trông thì không đẹp đế lộng lẫy nhưng lại có một loại tiên vận thần bí cổ xưa.
Thấy cô bé muốn miếng ngọc bài này thì sắc mặt của Thiên Nguyên Vương chợt đổi.
Miếng ngọc bài này không phải là phải thứ vớ vẩn, đó là tế khi mà hắn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới đào được từ trong một địa mạch khủng bố, có năng lực trấn áp địa mạch mạch mẽ.
Hắn dám một mình một người xông vào địa tâm, cũng là vì có tế khí này, nó có thể phát huy tác dụng bảo vệ hắn một mạng vào thời điểm mấu chốt.
Đây cũng chỉ là nguyên nhân thứ yếu, nguyên nhân chính là miếng ngọc bài này là tượng trưng cho thân phận Thiên Nguyên Vương của hắn. Thân tín và rất nhiều bạn tốt, thậm chí là cao tầng của quý tộc ở nước Đại Tần đều nhận ra miếng ngọc bài này. Khi có chuyện cơ mật thì hắn chỉ cần kêu thân tín cầm miếng ngọc bài này đi làm việc, mà người ta thấy miếng ngọc bài này thì cũng nể mặt hắn vài phần.
Vật đại biểu cho thân phận Thiên Nguyên Vương của hắn như thế, tặng cho người khác thì quả thật không ổn.
“Cô bé à, vật này rẻ lắm, không đáng giá tiền đâu, ngươi chọn cái khác đi được không?” Thiên Nguyên Vương tươi cười rạng rỡ nói.
“Ừ, mẹ luôn dạy ta không thể tùy tiện lấy đồ của người ta, nhất là đồ quý giá, rẻ là tốt nhất, ta muốn nó.” Cô bé nói đầy thành thật.
“Không phải mẹ ngươi đã dạy không được tùy tiện lấy đồ của người khác hay sao?” Thiên Nguyên Vương không nhịn được đáp lời một cách mỉa mai.
“Đúng rồi đó, nhưng mà cha ta nói, có của hời mà không chiếm thì là đứa khốn kiếp, lời của cha và của mẹ ta buộc phải nghe, thế nên ta nghe mỗi người một nửa.” Cô bé cười hì hì nói.
Thiên Nguyên Vương nghe theo quan chức chút hộc máu, trong lòng mắng to: “Cô bé này có phụ thân là cái tên hỗn đản, đã vậy còn quá dạng dạy con gái của mình, thật là đáng chết.
“Ông ơi, đừng nói là ngươi muốn gạt ta, không định cho ta đấy nhé?” Cô bé nhìn Thiên Nguyên Vương đầy nghỉ ngờ.
Thiên Nguyên Vương cắn răng, nở nụ cười có hơi cứng ngắc nói: “Sao thế được, một món đồ chơi nhỏ không đáng giá tiền mà thôi, nếu ngươi thích thì ông già ta đưa là được rồi chứ gì, ngươi mang…”
Thiên Nguyên Vương còn chưa nói hết thì cô bé đã hoan hô: “Cảm ơn ông nhiều ạ, ngươi đúng là người tốt mà”
Nói rồi cô bé buông con phi ngư kia ra, sau đó chạy tới sau lưng Thiên Nguyên Vương, nhảy thẳng lên lưng của hắn, tháo miếng ngọc bài đó từ trên cổ hắn xuống.
Mắt Thiên Nguyên Vương giật giật, cuối cùng vẫn đứng yên không nhúc nhích, mặc cho cô bé tháo miếng ngọc bài từ trên cổ hắn xuống.
Sau khi cô bé lấy được ngọc bài thì đeo luôn lên cổ mình, rồi đi tới trước mặt Thiên Nguyên Vương, nghịch ngọc bài hỏi: “Ông à, ta đeo có đẹp không?”
“Đẹp, rất là đẹp, bé con ngươi vốn đã đoan trang nên đeo gì cũng đẹp hết.” Thiên Nguyên Vương không biết đã bao lâu bản thân không nói mấy loại câu lấy lòng người ta thế này rồi.
Với thân phận địa vị của hắn, dù hắn thích người phụ nữ nào thì cần nói một lời là được, đâu cần đi lấy lòng thế này.
Thấy cô bé vui vô cùng, Thiên Nguyên Vương vội vàng nói: “Đồ cho ngươi rồi, ngươi mau ôm con phi ngư kia đi đi, ông già ta nhìn thấy nó thì sợ”
“Vậy cũng được.” Cô bé đang định ôm phi ngư đi, thì lại thấy có một người đi về phía này.
Cô bé thấy người nọ thì vui mừng chạy tới, nhào vào trong lồng ngực của người nọ kêu lên: “Chal”
Hi vọng vừa mới dâng lên trong lòng Thiên Nguyên Vương lại tan biến, hắn nghẹn tới khó chịu, khi nghe thấy cô bé kêu cha thì vội vàng nhìn về phía người tới, đồng thời nổi cái ở trong lòng: “Để ta xem thử, rốt cuộc là ai dạy ra một đứa con ghê gớm như vậy, sau đó phải bắt hắn nhốt lại, tìm vài vị tiên sinh tới dạy hắn lễ nghi đạo đức mỗi ngày hai mươi bốn giờ, không học được thì cứ mặt mà đánh, đánh cho tới khi hắn học tốt thì mới thôi, để cho hắn biết đạo lý làm người cần giữ đức là cái gì, tránh cho sau này lại dạy hư con trẻ.”
Ánh mắt hắn nhìn về người nọ, Thiên Nguyên Vương giật thót tim, đó là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, tuy thanh niên này hắn chưa gặp bao giờ nhưng hắn biết.
Là lãnh đạo cấp cao của Tần quốc, nếu chuyện Thiết Mạc bị giết lớn như thế mà hắn cũng không quan tâm, để ý tới thì cái vương vị khác họ này của hắn thành phế phẩm rồi.
Video hình ảnh về Hàn Sâm Thiên Nguyên Vương có xem qua và cũng đã nghiên cứu phân tích về Hàn Sâm.
Suy cho cùng thì quan hệ giữa Hàn Sâm và Thái tử quá tốt, nếu sau này Thái tử kế vị, Hàn Sâm chắc chắn sẽ trở thành cận thần của Hoàng đế. Dù Thiên Nguyên Vương không thèm để ý tới Hàn Sâm thì cũng không thể không quan tâm tới Hoàng đế tương lai, đây chính là nhân vật sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh của dòng dõi Thiên Nguyên Vương.
Hết chương 3130.
Bạn cần đăng nhập để bình luận