Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1126: Hẻm Núi Quỷ Dị

- Trùng Gia, ngài định đi đâu thế?
Hàn Sâm nhìn Trùng Gia mỉm cười hỏi.
- Đi tới chỗ Hồng Trùng Hồ bên kia nhìn xem, kiếm chút thịt trở về làm bữa.
Trùng Gia cười ha hả nói.
- Trùng Gia thật đúng là càng già càng dẻo dai, tuổi tác của ngài chỉ sợ đều tương đương với thái gia gia của tôi, nói không chừng trước kia còn cùng với thái gia gia của tôi ở cùng một tổ đội đánh dị sinh vật, nhưng đáng tiếc thái gia gia của tôi đã sớm mất. Đúng rồi, thái gia gia của tôi tên là Hàn Kính Chi, Trùng Gia có ấn tượng gì không?
Hàn Sâm vừa cười vừa nói.
Trong mắt Trùng Gia lóe lên vẻ khác lạ, nhưng mà thoáng qua lại biến mất, vẫn cười ha hả nói:
- Nhớ không nổi một người như vậy, Tí Hộ Sở quá lớn, không biết cũng rất bình thường.
Hàn Sâm còn muốn nói tiếp, nhưng mà Trùng Gia lại khoát tay áo đối với Hàn Sâm rồi đi ra ngoài:
- Hàn tiểu ca, tôi đi tới Hồng Trùng Hồ bên kia dạo một chút, sau này chúng ta lại tán gẫu.”
Nhìn bóng lưng Trùng Gia bước nhanh rời đi, Hàn Sâm có thể cảm giác được tinh thần của ông ta có chút bối rối, con mắt không khỏi híp lại.
Mặc dù Hàn Sâm rất muốn biết rõ ràng đến cùng là trước kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà người một đời kia, tựa hồ đối với chuyện này cũng hết sức kiêng kị, mặc dù là Hoàng Hôn sắp chết, cuối cũng cũng không chịu nói cho Hàn Sâm biết đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại Hàn Sâm thật vất vả mới tìm được một cái manh mối là Trùng Gia, cũng không dám ép quá mau, nếu không nói không chừng gà bay trứng vỡ cuối cùng sẽ không chiếm được bất cứ thứ gì.
- Như thế nào mới có thể để cho Trùng Gia mở miệng được đây?
Hàn Sâm cảm thấy có chút đau đầu, hắn không hiểu nhiều đối với Trùng Gia, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì.
Sau chuyện này, Hàn Sâm liền cố ý đi điều tra bối cảnh của Trùng Gia, nhưng mà người bên trong Tí Hộ Sở đều chỉ biết là ông ta gọi là Trùng Gia, đối với thân phận và lai lịch chân chính của ông ta lại hoàn toàn không biết gì cả.
Hàn Sâm thậm chí còn chụp hình lập thể của Trùng Gia, sau đó tiến hành tìm tòi so sánh ở trên Internet, mặc dù tìm tòi ra một ít người có hình dáng giống như Trùng Gia, nhưng mà Hàn Sâm có thể xác định, những người đó không phải là Trùng Gia.
Trên người Trùng Gia có một luồng khí chất khó tả, không giống với người bình thường, linh thức của Hàn Sâm mạnh mẽ, có thể cảm giác được loại khí chất đặc thù này, nhưng lại nói không ra đây là khí chất gì.
Hàn Sâm đã điều tra một vòng, phát hiện ra mình vẫn hoàn toàn không biết gì đối với Trùng Gia cả, ngoại trừ hai chữ Trùng Gia này ra, những chuyện khác đều là chỗ trống.
Mà ngay cả những người già ở chung với Trùng Gia trong Tí Hộ Sở được trăm năm trở lên, giống như là đàn anh của Trùng Gia vậy, nhưng mà sau khi Hàn Sâm nói bóng nói gió hỏi mấy câu, phát hiện ra hiểu biết của bọn họ đối với Trùng Gia cũng chỉ giới hạn ở những chuyện mà Trùng Gia cho bọn họ nhìn thấy.
Hàn Sâm có thể khẳng định Trùng Gia tuyệt đối có vấn đề, nhưng mà hắn lại không nghĩ ra biện pháp nào có thể từ chỗ Trùng Gia hỏi ra chuyện mà hắn muốn biết.
Trùng Gia một mực giả câm vờ điếc, giống như là cái gì cũng không biết, mặc kệ là Hàn Sâm thăm dò như thế nào đi nữa, đều khó mà lấy được nửa chữ hữu dụng từ trong miệng ông ta.
Đáng tiếc là Động Huyền Kinh không có cách nào chính thức nhìn rõ ràng trong lòng Trùng Gia đang suy nghĩ gì, nếu không cũng không cần phải phiền toái như vậy.
Trong lúc nhất thời không có biện pháp gì, Hàn Sâm cũng sợ hù cho Trùng Gia chạy mất, chẳng may ép quá mau, Trùng Gia rởi khỏi Tí Hộ Sở một đi không trở lại, Hàn Sâm thực không biết ở trong Liên Minh lớn như vậy, mình phải làm như thế nào mới tìm được một người liền tên tuổi đều không biết.
Hàn Sâm đành phải tạm thời buông tha cho làm chuyện vô ích, mang theo Bảo Nhi tiến về hẻm núi theo lời Trùng Gia kia.
Trong Vạn Trùng Sâm Lâm có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một hai con sinh vật thần huyết, nhưng mà số đó có rất ít, trừ phi là tới rất gần thuỷ vực cùng Kinh Cức Tùng Lâm, nếu không không có nguy hiểm quá lớn.
Hàn Sâm một đường vô kinh vô hiểm đi tới địa phương theo lời Trùng Gia, quả nhiên là thấy được ba ngọn núi đá giống như là xếp thành hình tam giác đứng vững ở nơi giao hội của Vạn Trùng Sâm Lâm cùng Kinh Cức Tùng Lâm.
Ba ngọn núi đá đều không cao lắm, chỉ cao khoảng bốn, năm trăm mét, trên núi trọc lốc không có thứ gì.
Hàn Sâm trực tiếp bay lên trên bầu trời, từ bên trên bầu trời bao quát ba ngọn núi đá cùng hẻm núi kia, chỉ thấy ba ngọn núi đá làm thành một cái hẻm núi hình chữ Y, bên trong không có thực vật gì, hơn nữa liếc qua là có thể thấy được rõ ràng, trong hẻm núi căn bản không có vật gì che chắn, lọt vào trong tầm mắt đều chỉ có chút ít cát đá màu trắng.
Hàn Sâm không tin bên trong hẻm núi thật sự không có gì, dùng Động Huyền Khí nhìn quét hẻm núi nhiều lần, thật đúng là lại để cho Hàn Sâm nhìn ra một vài chỗ khác thường.
Ở trong hẻm núi hình chữ Y đằng kia, trên vách núi đá bốn phía có rất nhiều lỗ thủng, những lỗ thủng đó cũng không lớn, nguyên một đám cũng chỉ to bằng nắm đấm người trưởng thành, rậm rạp chằng chịt khắp nơi đều có, thoạt nhìn có cảm giác giống như là tổ ong.
Động Huyền Khí không có cách nào xuyên thấu qua nham thạch dày đặc, khó có thể biết rõ bên trong những lỗ thủng kia đến cùng là có thứ gì, nhưng mà sau khi Hàn Sâm xem trong chốc lát, chợt nghe thấy bên trong lỗ thủng truyền ra một ít âm thanh như có như không.
Âm thanh rất nhỏ, Hàn Sâm đứng ở trên đỉnh núi cơ hồ nghe không rõ ràng, chỉ cảm thấy có chút giống như là tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Chắc đó là tiếng trẻ con khóc nỉ non trong hẻm núi mà Trùng Gia đã đề cập tới lúc trước, nhưng mà Trùng Gia nói tiếng khóc nỉ non kia ở cách xa hơn 10 dặm đều nghe được, mà âm thanh này lại ngay cả hẻm núi đều không truyền ra, dùng thính lực của Hàn Sâm đều có chút nghe không rõ ràng.
- Xem ra dị sinh vật kia hẳn là ở bên trong lòng núi, phải có biện pháp gì dẫn nó ra mới được.
Hàn Sâm suy đoán, tâm niệm vừa động, bay thẳng tới gần hẻm núi, đến trong rừng rậm gần đó bắt hai con thản khắc trùng trở về.
Chém ra một vết thương trên người hai con thản khắc trùng, sau đó thả chúng nó vào trong hẻm núi.
Hai con thản khắc trùng bị té không nhẹ, sau khi bò dậy liền vội vã bò ra bên ngoài hẻm núi, máu côn trùng kéo thành một chuổi ở trên đất đá.
Mắt thấy hai con thản khắc trùng đã sắp bò ra bên ngoài hẻm núi, Hàn Sâm nhịn không được nhíu mày:
- Chẳng lẽ dị sinh vật bên trong hẻm núi không có hứng thú đối với máu của côn trùng?
Lúc Hàn Sâm đang suy tư, ánh mắt liếc xéo qua đột nhiên nhìn thấy hai con thản khắc trùng kia biến mất.
Hàn Sâm lập tức ngẩn người, nhìn kỹ tới vị trí hai con thản khắc trùng, chỗ đó còn cách miệng hẻm núi không đến 10m, bốn phía cũng không có vật gì che chắn.
Hai con thản khắc trùng ở đó lại đột nhiên biến mất, vết máu trên đất cũng dừng lại ở chỗ đó, nhưng mà cát đá chỗ đó lại không có một chút dấu vết lật qua lật lại nào, cũng không giống như là có thứ gì đó kéo thản khắc trùng vào dưới cát đá.
Vừa rồi mặc dù là Hàn Sâm đang suy nghĩ, nhưng mà khóe mắt vẫn liếc nhìn hai con thản khắc trùng kia, hai con thản khắc trùng kia giống như đột nhiên ẩn thân vậy, giống như là hư không tiêu thất, trước đó cũng không có lực lượng đặc biệt nào xuất hiện.
Trong lòng Hàn Sâm có chút phát lạnh, hắn một mực mở ra Động Huyền Khí, cho dù hắn không dùng mắt nhìn, nếu ở trong hẻm núi có sinh vật hay sóng sức mạnh, hắn không thể không cảm giác thấy mới đúng.
Thế nhưng mà sự thật là hắn chẳng cảm giác được cái gì cả, hai con thản khắc trùng bị thương xác thực là hư không tiêu thất rồi.
Nhìn một lúc lâu vẫn không nhìn ra sơ hở gì, Hàn Sâm cắn răng một cái, lại đi vào bên trong rừng rậm, lại bắt thêm mấy con trùng mang lên đỉnh núi, sau đó làm mấy con trùng kia bị thương rồi ném vào trong hẻm núi.
Lúc này Hàn Sâm đã tập trung toàn bộ tinh thần, con mắt nhìn chòng chọc vào mấy con trùng kia.
Những con côn trùng đó có cấp bình thường, cấp nguyên thủy, chúng ở bên trong hẻm núi giống như đều phải chịu kinh hãi gì đó, nguyên một đám liều mạng bò ra bên ngoài hẻm núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận