Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1849. Ao sen

Trên đường đi đến cung điện, trán của Tiểu Ngân Ngân cùng với Tà Tình Đế đều xuất hiện ấn ký hình quả trứng, tình huống khiến cho mọi người vô cùng lo lắng.
Tử tước Lake cũng không ngoại lệ, trên trán hắn cũng xuất hiện ấn ký hình trứng tương tự như thế.
Tà Tình Đế cầm một cái gương nhỏ, soi trái soi phải, sắc mặt vô cùng khó coi nói: “Con mẹ nó! Thật là xấu, ít nhất cũng nên là tạo hình đóa hoa gì đó, thế quái nào trên trán ta lại là một quả trứng luộc nước trà! Hình tượng huy hoàng của bản Đại Đế mất sạch.”
Hàm Sâm không biết không biết nên khóc hay nên cười, điều hắn để ý thế mà lại là loại chuyện này.
Tiểu Ngân Ngân tựa vào bờ vai của Hàn Sâm, ngược lại không có phản ứng gì đặc biệt.
Có đội trưởng Wood là công tước dẫn đường, dọc theo đường đi trên cơ bản không gặp phải vấn đề gì, chỉ là khí tức từ trên người bốn vị hầu tước phát ra, cũng đã dọa đám dị chủng kia bỏ chạy.
Bọn hắn khinh thường việc săn giết những dị chủng cấp thấp kia, hơn nữa do phải nhanh chóng đến cung điện Ô tộc, bọn hắn cũng không có †âm trạng đấy.
“Cửa vào ở chỗ này” Đi tới một sơn cốc, đội trưởng Wood bọn họ xử lý sạch sẽ những dị chủng ở bên trong. Sau khi Tử tước Thâm Lam đi vào, chỉ vào một mặt vách núi nói.
“Đó là ngọn núi thật, không phải ảo ảnh, cũng không thấy cửa ngầm, ngươi có xác định đúng là ở đây?” Wood nhíu mày hỏi.
“Ta xác định, chính là chỗ này.” Tử tước Thâm Lam nói, đi tới bên cạnh vách núi, ở trên đó lục lọi một hồi, duõi tay đè xuống một khối nham thạch nhô lên.
Tử tước Thâm Lam sau khi ấn xuống thì nhanh chóng lui lại đến chỗ Hàn Sâm đứng bên cạnh bọn họ, sau đó liền nghe được một loạt tiếng nổ ầm ầm. Ngọn núi Thạch Đầu cao mấy trăm thước thế mà lại chìm xuống dưới, lộ ra ngọn núi càng lớn hơn ở phía sau, cùng với một đại môn cung điện tảng đá hùng vĩ như cửa thành lầu.
Bọn người Hàn Sâm đều hơi kinh ngạc, thủ đoạn lợi hại và khí phách như vậy, có thể thấy được trước đây Ô tộc đáng sợ như nào.
“Mở cửa kiểu gì?” Đội trưởng Wood nhìn về phía tử tước Thâm Lam hỏi.
Tử tước Thâm Lam nói: “Trực tiếp đẩy là được, lần trước lúc ta đi ra đi vào đều như thế.”
Đội trưởng Wood ra hiệu, một hầu tước tiến lên phía trước đẩy ra cửa đá, cửa đá cao mấy chục mét, bị hầu tước tiện tay đẩy là mở ra, nhìn thì cũng không cần dùng lực quá lớn.
Phía bên trong cửa đá, một không gian rộng lớn hiện lên, dãy các cung điện dài liên miên không ngắt quãng, kéo sâu vào bên trong hang động tối đen, căn bản không nhìn thấy điểm cuối.
“Thiếu chủ, xin ngươi nhất định phải đi cạnh ta, không thể rời khỏi phạm vi ba mét.” Đội trưởng Wood trịnh trọng nói với Hắc Cương, chờ tới khi Hắc Cương đồng ý, lúc này mới khiến cho đội ngũ đi vào bên trong ngọn núi.
Cung điện bên trong ngọn núi, tòa này nối liền tòa kia, đều được xây từ những tảng đá, chẳng qua vì quá mức cổ xưa, mặc dù được ngọn núi bảo vệ nhưng trông vẫn hơi đổ nát.
Hàn Sâm thấy được rất nhiều chạm khắc hình con chim trên vách tường cung điện cùng với phía trên mái nhà, ở trên quảng trường có thể nhìn thấy một loạt tượng đá hình chim được xếp thành hàng tại hai bên đường.
“Thâm Lam, dọc theo con đường này có chỗ nào nguy hiểm không?” Đội trưởng Wood vừa đi vừa hỏi.
Tử tước Thâm Lam cười khổ nói: “Lúc đi vào là rất nhiều đồng bạn đã chết, nhưng lúc đi ra, ta không gặp được gì nguy hiểm”
“Có thể là lúc mấy người bá tước Kỳ Long đi vào đã phá hủy hết tất cả thiết kế của Ô tộc.” Một người hầu tước nói.
“Cũng có khả năng, những chúng ta vẫn phải cẩn thận, không thể lơ là” Wood trầm giọng nói.
Dưới sự chỉ dẫn của của tử tước Thâm Lam, đoàn người tiếp tục đi vào bên trong cung điện, đi không bao lâu thì thấy được mấy thi thể người đã hóa thành xương trắng, nhìn vào xương cốt không thể nghỉ ngờ là Rebet tộc.
“Hẳn đó là những người mà bá tước Kỳ Long mang đến.” Wood kiểm tra những bộ xương kia, phát hiện ra trên toàn bộ xương sọ ở đây đều có một lỗ hổng lớn, nắm đấm gần như có thể nhét vào được.
Đội ngũ tiếp tục đi tới, trên đường đi vô cùng thuận lợi, ngoại trừ thấy được một vài tử thi đã hóa bạch cốt, không gặp bất cứ tình huống nguy hiểm nào.
Hàn Sâm vừa đi vừa nghĩ thầm: “Kỳ quái, nhìn dáng vẻ nơi này, không giống như mới vừa có người đến. Hơn nữa một đám dị chủng ở bên ngoài sơn cốc kia, cũng không phải một hai tử tước là có thể ứng phó, làm thế nào mà tử tước Tật Phong vào được cung điện, sao lại nhiễm phải ấn ký của Ô tộc chứ?”
Mặc dù không gặp phải nguy hiểm, nhưng đội trưởng Wood vẫn rất cẩn thận, không tăng tốc độ tiến lên, mà vẫn thận trọng từng bước mà đi.
Đi chừng hơn mười dặm bước, xuyên qua một tòa miếu thần tựa như thạch điện, trước mắt bọn họ lập tức sáng lên, ở trong cung điện, xuất hiện một cái ao sen.
Trong ao không còn nước, hơn nữa rất nhiều lá sen cùng với hoa sen đều đã khô héo, lụi tàn, nhưng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy đóa hoa sen và lá sen điểm xuyết ở giữa.
Hoa trắng như tuyết, lá xanh ngọc bích, còn tản ra ánh sáng lờ mờ, cực kỳ xinh đẹp.
“Ao sen mà ngươi nói chính là chỗ này?” Wood nhìn về phía tử Tước Thâm Lam.
“Chính là chỗ này, ta vô tình rơi vào trong ao, ở trong bùn phát hiện ra củ sen, bởi vì quá đói, nên ta trực tiếp đào ra ăn luôn. Sau khi ăn vào, ấn ký ở trên trán bỗng biến mất.” Tử tước Thâm Lam đã có vẻ mặt vui mừng, nói xong thì phi ngay đến bên trong ao sen.
Tử tước Lake cùng với mấy tên nam tước kia nghe xong, cũng đều vui mừng quá đỗi, cả đám xông về phía ao sen.
“Tất cả đứng lại.” Hàn Sâm nhíu mày quát bảo bọn hắn dừng lại.
Nhưng không ai thèm nghe Hàn Sâm, cả đám đều chỉ muốn đi xuống đào lấy củ sen ăn, muốn nhanh chóng diệt trừ cái ấn ký hình quả trứng trông dọa người ấy.
Cho dù chỉ là xóa tạm thời, nhưng còn tốt hơn nhiều là bộ dạng trông dọa người như bây giờ.
“Ai dám đi bước nữa, chết.” Wood lạnh lùng hừ một tiếng, thân thể hai vị tử tước và những tên nam tước kia lập tức chấn động, không ai dám đi nửa bước nữa.
Wood liếc Hàn Sâm một cái nói: “Những gia thần này của ngươi còn cần được dạy dỗ nhiều hơn.”
“Sau này ta sẽ.” Hàn Sâm sờ sờ mũi, hắn cũng rất bất đắc dĩ, phần lớn †rong những tên này đều là gian tế được các thế lực khác sắp xếp, làm gì có chuyện sẽ thật lòng nghe theo mệnh lệnh của hắn, huống hồ những củ sen kia còn liên quan đến sự sống chết của bọn họ.
“Wood đại nhân, van cầu ngươi, cho ta một ít củ sen, không, cho ta một mẩu sen là được.” Tử tước Thâm Lâm khẩn cầu nói.
Thấy tử tước Thâm Lam cầu như thế, mấy tên nam tước còn lại cũng nhao nhao khẩn cầu theo, không ai có thể bình tĩnh được khi trên đầu mình có một quả bom hẹn giờ.
Wood lại không để ý bọn hắn, đi tới bên cạnh ao sen, nhìn chằm chằm hoa sen và lá sen, xem xét tỉ mỉ, nhìn một hồi rồi hỏi: “Trong các ngươi có ai biết đây là chủng loại hoa sen gì không?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu, chưa ai từng gặp qua chủng loại này.
“Các ngươi, xuống đào củ sen.” Wood khẽ nhíu mày, nhìn về phía những tên nam tước kia nói.
“Đa tạ đại nhân.” Những nam tước lập tức mừng rỡ, liên tục nói cảm
ơn.
“Có thể đào, nhưng ai dám tự tiện ăn một miếng, ta sẽ trực tiếp chặt đầu hắn.” Wood lạnh lùng nói tiếp: “Siêng năng làm việc, đào được củ sen, đương nhiên ta sẽ không bạc đãi các ngươi, sẽ chia không ít cho các ngươi.”
Những tên nam tước kia chỉ là thể làm vẻ mặt đau khổ mà đi xuống ao đào củ sen, dưới ánh nhìn chằm chằm của Wood và bốn vị hầu tước, không ai dám ăn củ sen được đào lên.
“Sao các ngươi không đi xuống?” Wood nhìn Tà Tình Đế và Cố Khuynh Thành đang đứng bên cạnh Hàn Sâm, lạnh giọng hỏi.
Hết chương 1849.
Bạn cần đăng nhập để bình luận