Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2273. Tượng đá

Thông thường sinh vật trong đại vũ trụ gen chỉ có một thần hồn nhưng trong hồn hải của Hàn Sâm lại có rất nhiều thú hồn tương tự. Một quả Ngân Bảo chỉ có thể cố định một thú hồn nên Hàn Sâm chỉ cần dùng †ám thú hồn bám lên tám quả Ngân Bảo đã khiến cho mấy quả Ngân Bảo kia mất tác dụng rồi.
Thu hết quả Ngân Bảo vào, Hàn Sâm võ đầu Huyết Kỳ Lân rồi nhìn về phía Bach tiên sinh nói: “Bạch tiên sinh, bây giờ chúng ta cần phải đi hường nào?”
Bạch tiên sinh trầm ngâm một lát rồi nói: “Không biết cung điện ở đây được xây nên bởi tài liệu gì. Đến cả Hồ Phi cũng không phá được nên chỉ có thể đi qua từng cung điện thông qua cửa truyền tống. Mỗi tòa cung điện có bốn cửa truyền tống, theo thứ tự là cửa chính, cửa truyền tống ở hai trắc điện và một cửa truyền tống ở hậu diện. Nói cách khác, mỗi một tòa cung điện đều có bốn lối ra. Bây giờ chúng ta còn không biết chỗ này có tổng cộng bao nhiêu cung điện. Muốn tìm ra con đường chính xác nhất để tiến về nơi có bảo tàng chân chính của Thánh Chủ, chỉ dựa vào may mắn thôi là không đủ.”
“Bạch tiên sinh tinh thông thuật cấm chế và bói toán, chắc hẳn trong lòng đã có dự tính rồi, đúng không?” Hàn Sâm cười nói.
“Ta quả là có vài ý tưởng, nhưng không biết có đúng hay không, chỉ có thể thử một lần.” Bạch tiên sinh nói xong liền đi đến hậu điện.
Đoạn Tội đi theo Bạch tiên sinh, Hàn Sâm cũng mang Huyết Kỳ Lân đi theo. Đúng như lời của Bạch tiên sinh, chỗ này rất giống một tòa mê cung. Hàn Sâm không quá tinh thông về phương diện này, muốn tìm được bảo tàng chân chính của Thánh Chủ cũng không dễ dàng.
Không nói đến chuyện đi lung tung sẽ gặp nguy hiểm, không biết chừng còn chưa tìm được bảo tàng đã đụng phải Hồ Phi, vậy thì càng phiền toái.
Đi theo Bạch tiên sinh ra ngoài từ cửa truyền tống ở hậu điện thì lập tức đến một toà đại điện. Đại điện này giống với toà đại điện Hàn Sâm vừa vào, có rất nhiều tượng đá và bích hoạ.
Bạch tiên sinh suy tính một chút, lựa chọn cửa truyền tống ở trắc điện rồi đi qua.
Hàn Sâm nhanh chóng phát hiện số lượng cung điện ở nơi này rất nhiều, phức tạp đến không cách nào tưởng tượng được. Mỗi khi Bạch tiên sinh đến một toà cung điện đều tính toán một lần. Bọn họ dùng thời gian hơn bốn giờ đồng hồ để đi qua hơn 100 tòa cung điện nhưng vẫn chưa thể đi tới cuối như cũ.
“Còn bao lâu nữa mới có thể đến nơi có bảo tàng?” Hàn Sâm không nhịn được mà hỏi một câu.
Đoạn Tội hừ lạnh nói: “Ngươi cho rằng tính toán đường đi chính xác rất dễ dàng sao? Nếu không có Bạch tiên sinh dẫn chúng ta đi một đường đều là con đường chính xác, chỉ cần có chút sai lầm trong những cung điện kia đều có thể là nguy hiểm trí mạng. Đến lúc đó không phải vấn đề thời gian bao nhiêu, có thể sống sót đi ra ngoài hay không cũng là ẩn số”
“Ta không có ý khác, chỉ muốn biết còn bao lâu nữa mới có thể đến nơi
giấu bảo tàng chân chính thôi.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói. Bạch tiên sinh cười một tiếng nói: “Nếu ta tính toán không sai thì chúng ta sẽ mau chóng đến được tiết điểm thứ nhất.”
“Có ý gì?” Hàn Sâm không hiểu hỏi.
Bạch tiên sinh suy nghĩ rồi nói: “Cho dù chúng ta đi đúng đường thì trong đó cũng sẽ sắp đặt một số biện pháp phòng ngự. Giống như kho vàng cũng sẽ lắp đặt rất nhiều cửa chống trộm. Đường đi của chúng ta không sai nhưng những cửa chống trộm kia nhất định phải mở ra thì mới có thể đi vào được. Theo ta suy đoán thì sẽ có bốn đến bảy nơi như vậy, ta gọi những nơi thế này là tiết điểm. Đương nhiên, cửa chống trộm chỉ là cách nói ví von, biện pháp phòng ngự của nơi này cũng không chỉ đơn giản như cửa chống trộm, mọi người phải cẩn thận một chút thì hơn.”
Bạch tiên sinh nói xong liền tiếp tục đi lên phía trước, Hàn Sâm chỉ đành tiếp tục đi theo Bạch tiên sinh.
Lại đi qua ba tòa cung điện, Bạch tiên sinh đi đến chỗ cửa chính của một tòa cung điện, nói với Hàn Sâm: “Nếu ta không đoán sai thì tòa cung điện tiếp theo chính là tiết điểm thứ nhất của tòa mê cung này, các ngươi cẩn thận một chút.”
Vừa nói, Bạch tiên sinh vừa đi đầu xuyên qua màn sáng, Đoạn Tội cũng xuyên qua màn sáng theo hắn.
Hàn Sâm đội tổ chim lên đầu, sau đó gọi ra kết giới Hoàng Kim Ma Trùng Vương, lúc này mới tiến vào trong màn sáng.
Vẫn giống như lúc trước, Hàn Sâm xuất hiện trong Truyền Tống Trận của một tòa cung điện. Tòa cung điện này không giống với hơn trăm tòa cung điện bọn họ đi qua trước đó.
Đây là một tòa cung điện hình tròn, trần nhà như bầu trời bao phủ khắp mặt đất. Ở nơi trung tâm chính điện có một tượng đá rất to lớn. Đó là một vị Thần mặc khôi giáp, đỉnh đầu gần như đụng phải đỉnh bầu trời. Cho dù chỉ là một pho tương đá nhưng vẫn tản ra khí thế vô cùng kinh khủng, làm cho người ta có một loại xúc động muốn cúi đầu cúng bái, giống như hắn chính là chúa tể của toàn bộ vũ trụ vậy.
“Không lẽ đây chính là tượng đá của Thánh Vực Chi Chủ?” Hàn Sâm đánh giá tượng đá, thầm suy đoán trong lòng.
Hồ Phi đã từng nói với hắn rằng Thánh Vực Chi Chủ cả ngày chỉ mặc một bộ khôi giáp, đến cả hắn là nam hay nữ cũng không phân biệt được.
Bạch tiên sinh và Đoạn Tội đã đi ra khỏi Truyền Tống Trận nhưng họ không tiếp tục đi về phía trước. Hàn Sâm và Huyết Kỳ Lân đi tới bên cạnh bọn họ, lúc này Bạch tiên sinh mới lên tiếng: “Tuy bây giờ nhìn như không có nguy hiểm nhưng mọi người vẫn phải thật cẩn trọng, cửa truyền tống chính xác ở đây là cửa chính cho nên chúng ta nhất định phải đi qua tượng đá.”
Vừa nói, Bạch tiên sinh vừa cất bước đi qua một bên tượng đá, Đoạn Tội lại đoạt đi trước Bạch tiên sinh một bước, vừa đi vừa nói: “Ta dò đường cho tiên sinh.”
Hàn Sâm thưởng thức Đoạn Tội mấy phần, bây giờ người trung thành và tận tâm như vậy không có nhiều.
Hàn Sâm đi theo bên cạnh Bạch tiên sinh còn Đoạn Tội đi đầu tiên. không đợi đến khi bọn hắn tới gần tượng đá thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt tượng đá phát sáng.
Toàn bộ cung điện đều bị đôi mắt sáng như đèn kia chiếu sáng rực lên, mấy người Hàn Sâm càng bị ánh mắt kia trực tiếp theo dõi.
Nhưng đó dường như chỉ là ánh sáng thông thường, không có tính phá hoại, cũng không phá lớp phòng ngự của bọn họ.
“Các bạn nhỏ, hoan nghênh các ngươi đến với bảo tàng của ta.” Tượng đá kia lại mở miệng nói chuyện làm bọn Hàn Sâm giật nảy mình.
“Các ngươi không cần phải sợ, trong tượng đá này chỉ có một luồng ý chí của ta mà thôi, không phải là bản thân ta đích thân tới.” Tượng đá tiếp tục nói: “Nếu các ngươi có thể tới đây, chứng minh bản thân ta đã sớm chết đi. Giữ lại những thứ kia cũng vô dụng với ta. Ta có thể tặng nó cho các ngươi nhưng các ngươi cần phải thông qua một bài kiểm tra nho nhỏ của ta. Chỉ khi thông qua bài kiểm tra sinh vật thì các ngươi mới có tư cách có được bảo tàng của ta. Nếu không cho dù cường giả Thần Hóa tới cũng đừng mơ tưởng lấy được một hạt cát từ nơi này.”
“Bài kiểm tra gì?” Đoạn Tội hỏi.
Giọng của tượng đá giống như người máy, không có bất cứ dao động †ình cảm nào, cũng không nghe ra được là nam hay nữ mà nó chỉ tiếp tục nói: “Bài kiểm tra ở cửa ải này rất đơn giản, chỉ cần các ngươi có thể đánh nát nó thì coi như thông qua bài kiểm tra này, chúc các ngươi may mắn”
Vừa nói xong, tượng đá lại chuyển động, xoay người, đưa tay, đặt một vật trong lòng bàn tay xuống trước mặt mấy người Hàn Sâm, sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Ánh sáng trong mắt tượng đá cũng dần tắt đi giống như biến thành pho tượng đá bình thường.
Hàn Sâm quan sát kỹ đồ vật tượng đá để xuống. Đó là một tảng đó có đường kính đại khái khoảng bốn mươi phân, thoạt nhìn rất bình thường, giống như hòn đá xanh bình thường nhất.
Đoạn Tội thử nói chuyện với tượng đá nhưng tượng đá không trả lời vấn đề của hắn.
“Không cần hỏi nữa, đây chẳng qua chỉ là một tia ý chí mà thôi. Bây giờ nó đã tiêu tán rồi, tượng đá kia cũng không còn chỗ nào đặc biệt nữa”
Hết chương 2273.
Bạn cần đăng nhập để bình luận