Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1881. Đường sống duy nhất

Bóng hình xinh đẹp của Chú Ngữ hơi run rẩy trước sức giật của hai cây súng, nàng bắn từng phát từng phát đạn, nòng súng tóe ra tia lửa, chỉ chốc lát đã giết sạch hết những con thú Luyện Ngục xung quanh, chỉ còn lác đác vài con thú Luyện Ngục bò lên từ trong bóng đêm nơi xa, tiếp tục lao về phía bọn họ.
Hàn Sâm lại không khỏi có hơi buồn bực, Chú Ngữ bắn súng sướng cả †ay, nhưng đống đạn vô hạn của Chú Ngữ là xây dựng trên cơ sở Hàn Sâm cung cấp sức mạnh, nên sức mạnh trong cơ thể Hàn Sâm cũng bị tiêu hao không ít.
Nhưng có thể giải quyết thú Luyện Ngục, tiêu hao một ít sức mạnh cũng không sao.
“Chúng ta mau đi nhanh đi, mong là Cổ Na và những người trên phi thuyền kia đều bình an vô sự.” Hàn Sâm vừa nói vừa thúc giục Cổ Nhã tiếp tục tiến lên.
Cổ Nhã bị Hàn Sâm thúc giục mới hồi phục tinh thần, trên mặt vẫn còn vương nét khiếp sợ, nàng chưa từng thấy gen võ trang nào giống như Chú Ngữ cả, càng khó tin hơn là, một vũ trang gen cấp Nam Tước lại có thể bắn chết thú Luyện Ngục.
Nhưng bây giờ không có thời gian để Cổ Nhã suy nghĩ lung tung, Cổ Nhã tiếp tục đi về phía trước, nơi có nàng mới không có những cánh tay yêu dị đó.
Còn những con thú Luyện Ngục chui ra từ lòng đất này, thì bị Chú Ngữ không ngừng bắn chết, không có con nào có thể xông đến đây.
Ánh mắt công tước Băng Điểu phức tạp, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy võ trang gen của Hàn Sâm, dù nàng từng nghe Isa nói võ trang gen của Hàn Sâm khá đặc biệt, nhưng dù thế nào cũng thật sự không ngờ, thế mà lại đặc biệt tới mức này.
Chú Ngữ nhìn kiểu nào cũng giống một sinh vật sống sờ sờ, mà không phải một kiện võ trang gen.
Đáng sợ hơn là, ngay cả sức mạnh của công tước Băng Điểu cũng không thể đụng đến những con thú Luyện Ngục đó, vậy mà Chú Ngữ lại có thể bắn giết chúng tùy ý, có thể thấy được thuộc tính của bản thân Chú Ngữ vô cùng đặc biệt.
“Trên người tên này rốt cuộc là còn bao nhiêu bí mật? Khó trách Nữ Hoàng bệ hạ nhận hắn làm đệ tử, trước kia là ta suy nghĩ quá thiển cận, sao Nữ Hoàng bệ hạ có thể thu một sinh vật vô dụng làm đệ tử được.” Công tước Băng Điểu nghĩ thầm trong lòng.
Ba người đi về hướng cảng thành Nam trong bóng đêm, cũng may là cách cũng không xa lắm, có sự hộ tống của Chú Ngữ, không bao lâu sau ba người họ đã đi tới trước phi thuyền.
“Mộng Nhi, Long nữ, chú nhỏ, mọi người vẫn còn chứ?” Hàn Sâm hô to về hướng phi thuyền, nhưng phi thuyền bị bóng tối bao trùm, âm thanh căn bản không thể truyền đi xa, cũng không nghe được có người đáp lại.
“Cứ đứng la hét ở chỗ này cũng chẳng có tác dụng gì đâu, Cổ Na ở đâu, chúng ta vào tìm đi, hy vọng có thể gặp mặt nàng một lần.” Cổ Nhã vừa đi lên phi thuyền vừa nói.
Thời gian qua lâu như thế, thú Luyện Ngục cũng có rất nhiều, dù Cổ Na có sức mạnh giống như nàng, nhưng nếu muốn dùng nó để đối phó những con thú Luyện Ngục kia, chỉ sợ máu đều phải chảy cạn.
Lúc này Cổ Nhã đã không dám ôm hy vọng quá lớn, chỉ là ôm niệm tưởng lỡ như.
Hàn Sâm chỉ chỗ, Cổ Nhã cố gắng đi về phía trước, bên trong phi thuyền đã không còn một bóng người nào, sợ là những thuyền viên đi cùng kia đều đã bị bóng tối cắn nuốt.
Trong lòng Hàn Sâm cũng rất lo lắng, rất sợ mấy người Mộng Nhi xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cứ thúc giục Cổ Nhã đi nhanh hơn.
Nhưng vết thương của Cổ Nhã quá nặng, thực sự không đi nhanh được, đã rất cố gắng chạy nhanh, vết thương trên người vẫn nứt ra khó có thể khép lại, máu chảy ra, lại thêm số máu nàng đã dùng trước đó để đối phó với thú Luyện Ngục, nàng đi đường bắt đầu đã có chút lắc lư không vững, như thể nàng sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào vậy.
Bốn phía càng ngày càng nhiều thú Luyện Ngục, mặc dù dưới sự nã đạn điên cuồng của Chú Ngữ chúng đều bị đánh bể, nhưng sức mạnh của Hàn Sâm cũng bị tiêu hao càng nhiều.
Cuối cùng, Hàn Sâm đi tới căn phòng mình ở, thấy cửa phòng vẫn còn đóng chặt, trong lòng Hàn Sâm càng thêm thấp thỏm.
Hắn phân phó mấy người Hàn Mộng Nhi trông coi Cổ Na, không biết bọn họ có làm theo lời hắn không, nếu như bọn họ cách Cổ Na quá xa, sợ rằng họ đã chẳng sống nổi.
Hàn Sâm bất chấp tất cả, trực tiếp tung cước đá mở cánh cửa, Chú Ngữ đứng ngay bên cạnh Hàn Sâm, giơ hai thanh súng nhắm thẳng vào phòng.
Mà trong phòng, một thiếu nữ mặc đồ đen cũng đang kéo cung ra, mũi †ên nhắm ngay cửa phòng.
“Cha” Hàn Mộng Nhi thấy là Hàn Sâm, cũng không thả cung tên trong tay xuống, chỉ khẽ gọi một tiếng, mũi tên trong tay bay thẳng ra ngoài.
Vút!
Mũi tên nhọn màu đen cắt qua không khí, gần như là lướt sát gương mặt của Hàn Sâm, giết chết một con thú Luyện Ngục sau lưng hắn.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Chú Ngữ cũng trực tiếp nổ súng, bắn bể mấy con thú Luyện Ngục bò ra từ trong phòng.
“Các ngươi đều không sao chứ?” Hàn Sâm thấy bọn họ đều bình an vô sự, trong lòng lập tức vui mừng khôn xiết, mang theo Cổ Nhã đi vào bên trong phòng.
“Sao bọn ta có chuyện gì được, có Mộng Nhi ở đây, con sói nhỏ này một mũi tên một con, giết sướng tay khỏi bàn luôn.” Vương Vũ Hàng cười nói.
“Cổ Na… Chị…” Cổ Nhã và Cổ Na cũng vui mừng ôm lấy nhau.
Sau khi hai người ở cạnh nhau thì phạm vi của vòng sáng hơi nới rộng ra chút, nhưng cũng chỉ đủ làm nửa căn phòng không có mấy cánh tay yêu dị đó xuất hiện nữa thôi.
Mà trong bóng tối còn có những con thú Luyện Ngục không ngừng lao tới đánh về phía bọn họ, huyết mạch Nữ thần Kana của họ cũng không có tác dụng gì.
“Bây giờ không phải là lúc hàn huyên ôn lại chuyện xưa, các ngươi có biện pháp nào chạy khỏi tinh cầu Khúc Nham không? Bây giờ chúng ta cùng chung một thuyền rồi, có cách nào thì mau nói đi, các ngươi cũng không muốn chết đúng không?” Hàn Sâm nhìn Cổ Na và Cổ Nhã nói.
Bản thân hắn ngược lại có thể truyền tống về Tí Hộ Sở, Vương Vũ Hàng cũng có thể trở về, Long Nữ và Mộng Nhi đã ngưng tụ gen võ trang, tất nhiên sẽ bị Tí Hộ Sở bài xích, mang về cũng là một con đường chết.
“Không thể nào, dù sao bọn ta cũng không phải chủ nhân của Luyện ngục Thiên quốc, chỉ có thể sử dụng phương pháp đặc biệt để khởi động nó thôi, lại không có cách nào khống chế nào, chỉ còn nước đợi Luyện ngục Thiên quốc hoàn toàn cắn nuốt tinh cầu Khúc Nham, nó mới có thể tự động ngừng lại.” Cổ Nhã nói.
Cổ Na lại cắn răng nói ra: “Ta ngược lại lại có một cách, nhưng ta cũng không dám xác định là nó có tác dụng hay không.”
“Bây giờ là lúc nào rồi, có chuyện thì mau nói, dù là khả năng chỉ tồn †ại trên lý thuyết, chúng ta cũng phải thử xem sao.” Vương Vũ Hàng vội la lên.
Cổ Na nhìn Cổ Nhã rồi nói: “Chị, ngươi sử dụng tế ngữ để khởi động Luyện ngục Thiên quốc đúng không?”
Cổ Nhã gật đầu, nàng cũng có chút nghỉ ngờ, không biết Cổ Na có biện pháp nào, chí ít là nàng không nghĩ ra.
Sau khi xác nhận, Cổ Na nói: “Nếu chị sử dụng tế ngữ để khởi động Luyện ngục Thiên quốc, như vậy nói rõ trong huyết mạch của chúng ta quả thật có gen di truyền của Nữ thần Kana, xem như huyết mạch trực hệ của Nữ Thần.”
“Ủa nói nhảm quá nhỉ? Hai ngươi đều là tộc Kana, đương nhiên phải có huyết mạch của Nữ thần Kana rồi.” Vương Vũ Hàng nói.
Cổ Nhã lắc đầu: “Cũng không phải như thế, tộc Kana bọn ta là chủng tộc rất cổ xưa, lúc đó tộc Kana thắp đèn trong Thần điện Gen để trở thành thượng tộc, còn chưa thắp hết toàn bộ một vạn đèn tộc, cho nên căn bản không cần phải đi tranh đoạt chém giết, khi đó tộc Kana cũng không có cường giả Thần Hóa, về sau trong tộc bọn ta mới có một vị cường giả Thần Hóa, đó chính là Nữ thần Kana. Cho nên trong tộc Kana, cũng không phải tất cả người Kana có huyết mạch của Nữ thần.” Cổ Nhã nói xong lại nhìn về phía Cổ Na: “Chúng ta có huyết mạch của Nữ thần Kana cũng vô dụng, bản thân huyết mạch đã rất mỏng manh thì không nói, cấp bậc của chúng ta cũng mới chỉ là cấp Tử Tước, căn bản không thể khống chế Luyện ngục Thiên quốc được.”
Hết chương 1881.
Bạn cần đăng nhập để bình luận