Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2652. Tỉnh Thân Thụ

“Xin hỏi ngươi là Tinh tộc sao?” Trên một phi thuyền đi về hướng tinh hệ Tiên Nữ, một cô gái Tinh tộc nhìn người đàn ông ngồi đối diện, dè dặt hỏi.
“Đúng vậy.” Người đàn ông khẽ gật đầu, lạnh nhạt đáp.
Cô gái chợt lộ vẻ vui mừng: “Hiếm có lắm mới gặp được người đồng tộc, ta là Lydia, ngươi cũng nhận nhiệm vụ từ Thần Điện đến tinh hệ Tiên Nữ săn giết dị chủng sao?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông đáp, tâm tình không một gợn sóng.
“Thật tốt quá, chúng ta có thể đi cùng nhau không?” Cô gái lại nói. “Không thể.” Người đàn ông đáp.
Cô gái rất thất vọng: “Nếu ngươi không tiện thì thôi vậy. Đúng rồi, ngươi tên gì thế? Có thể trao đổi số liên lạc không? Tộc nhân của Tinh tộc chúng ta thật sự quá ít, sau này có thể liên hệ thường xuyên.”
“Không thể.” Người đàn ông vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.
Dọc đường đi cô gái đều thân thiện giao lưu với người đàn ông, nhưng hắn lại không hiểu phong tình gì hết, câu trả lời chẳng bao giờ quá ba chữ.
Khi đến tinh hệ Tiên Nữ, cường giả các tộc đều tiến vào bên trong tinh cầu, người đàn ông cũng xuống khỏi phi thuyền, cô gái thì vẫn bám theo sau hắn.
“Sao lại theo ta?” Người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt khó hiểu nhìn Lydia hỏi.
“Vì trong đại vũ trụ này, xác suất một cô gái Tinh tộc có thể gặp được một người con trai Tinh tộc chưa tới một phần tỉ, ta không muốn bỏ lỡ một phần tỉ đó, chí ít hãy cho ta biết tên của ngươi.” Lydia xấu hổ cúi đầu, thì thào tự nói. Giọng nàng nhỏ đến mức hầu như không nghe rõ.
“Itoki.” Cuối cùng người đàn ông cũng chịu nói tên mình ra.
Lydia tỏ vẻ mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn Itoki định nói gì đó. Nhưng vừa hé môi, còn chưa thốt lên lời, đã phát hiện một thanh dao gắm trong tay Itoki đâm xuyên qua trái tim nàng.
“Tại… tại sao…” Lydia mở to hai mắt, khó tin nhìn chằm chằm Itoki. Nàng không ngờ rằng Itoki lại đột nhiên ra tay với mình.
“Vì ta ngửi được mùi nguy hiểm trên người ngươi.” ltoki không do dự mà rút dao găm ra, khiến cơ thể Lydia xụi lơ ngã xuống.
Liếc nhìn thi thể Lydia, Itoki trực tiếp xoay người đi, nhanh chóng biến mất giữa thâm sơn đại trạch.
Sau khi Itoki rời đi không lâu, Lydia đã không còn chút sinh cơ nào lại đột nhiên mở mắt, trong mắt lóe ra ánh sáng kì dị, sau đó bật dậy như một con rối.
Lydia lúc này trông hệt như một con robot không có sinh khí, tuy hai mắt vẫn mở nhưng lại không có tiêu cự, dường như có vô số thông tin đang chuyển động trong mắt nàng.
“Vậy mà lại thất bại, đúng là một sát thủ nhãn tâm. Chỉ đơn giản là một chút khứu giác cảm nhận được nguy hiểm đã hạ sát thủ với mỹ nữ cùng tộc. Tên kia đúng là khó dây.” Một lát sau, Lydia lại lẩm bẩm: “Thật phiên phức. Đây đã là lần thứ tám tiếp cận mục tiêu thất bại rồi, những tiểu đội khác cũng không thu được tình báo hữu ích, những Tinh tộc từng xuất hiện bên cạnh Hàn Sâm đều khó chơi như vậy, từ bao giờ Tinh tộc lại lợi hại thế nhỉ? Xem ra cuộc điều tra lần này chắc chắn phải tiếp tục tiến hành thôi.”
Nói dứt lời, cơ thể Lydia đột nhiên ngã xuống đất, ánh sáng trong mắt tản đi, khôi phục lại dáng dấp thi thể, trên người không còn chút sinh cơ nào.
“Anh Tình này, gần đây bên ngươi có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?” Vương Vũ Hàng nhìn Tà Tình Đế trong máy truyền tin, hỏi.
“Có thêm rất nhiều bạn.” Tà Tình Đế miệng phì phèo điếu thuốc, ngồi trên ghế giám đốc vừa to vừa thoải mái, ung dung nói.
“Ta cũng vậy, xem ra là bên Hàn Sâm xảy ra vấn đề, có phải gặp rắc rối gì rồi không?” Vương Vũ Hàng nói.
“Cũng không đến nỗi, chắc chỉ đang điều tra hắn thôi. Nếu không những kẻ đó đã không dịu dàng tử tế với ta như vậy.” Tà Tình Đế híp mắt nói.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Vương Vũ Hàng hỏi.
“Có người đưa tiền tặng gái đẹp cho ngươi, ngươi lại không chịu, vậy chẳng phải không hợp tình hợp lí sao? Khổ mình lại còn khiến người ta khó chịu, chuyện dã tràng xe cát như vậy đương nhiên không thể làm.” Tà Tình Đế cười nói.
“Hì hì ta cũng nghĩ vậy. Anh Tình giúp ta báo với đám Lâm Phong và Đường Chân Lưu nhé, bên ta không được tiện lắm.” Vương Vũ Hàng cũng cười theo.
Mỗi ngày Hàn Sâm đều câu Huyền Hoàng Kinh bên hồ Ám Giới. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, Bảo Nhi luôn có thể câu được những thứ kỳ quái nhưng lần nào hắn cũng chỉ câu được một trang giấy Huyền Hoàng Kinh.
“Tiên sư nó lạ vãi, sao ta chỉ câu được thứ này nhỉ, lại còn là từng trang một nữa chứ?” Hàn Sâm thầm thấy khó hiểu nhưng cũng không nghĩ ra nổi lý do gì.
Dù sao bản thân thế giới phản vật chất cũng là một nơi khó có thể dùng lý lẽ thông thường để giải thích, Hàn Sâm cũng không xoắn xuýt nguyên nhân gì nữa. Hắn thầm nghĩ phải nhanh chóng câu được tất cả Hoàng Huyền Kinh rồi xem đây rốt cuộc là thuật gen thế nào.
“Dù thuật gen đến từ thế giới phản vật chất có tệ đến mức nào thì chắc cũng phải có chỗ đặc biệt chứ nhỉ?” Hàn Sâm thầm nghĩ.
Đột nhiên, ký hiệu tam giác trên tiểu ngọc dũng có phản ứng, Hàn Sâm biết Linh Lung đã trở về, vội vã thu tâm tư lại, khiến tư tưởng của mình đồng bộ với tiểu ngọc dũng.
“Có thu hoạch gì không?”
Quả nhiên không lâu sau, Linh Lung đã dịch chuyển tức thời đến bên cạnh Hàn Sâm.
Cũng có đấy nhưng không câu được cá mà là mấy thứ kỳ lạ lắm.” Vẻ mặt Hàn Sâm cổ quái nói.
“Hồ Ám Giới liên kết với thế giới phản vật chất, trong đó có những thứ kỳ lạ cũng là chuyện bình thường. Ngươi câu được cái gì vậy?” Linh Lung hỏi.
“Câu được mấy trang giấy…” Hàn Sâm ấp úng nói. Lý Ngọc Chân đã thấy mấy tờ giấy vàng này, cho nên hắn chắc chắn phải cho Linh Lung biết thôi.
“Giấy? Giấy gì cơ?” Linh Lung nghi ngờ hỏi. Tuy hồ Ám Giới cái gì cũng có nhưng câu được giấy vẫn khá là hiếm thấy.
“Cái kia…” Hàn Sâm ấp úng nói không lên lời nhưng trong đầu hắn lại đang nghĩ đến nội dung của những tờ giấy vàng kia.
Linh Lung lập tức cảm ứng được suy nghĩ trong đầu Hàn Sâm, gương mặt đỏ bừng lên, lập tức nói: “Quên đi, ngươi không cần nói đâu, câu được thứ gì trong hồ Ám Giới đều thuộc về ngươi, cho dù ngươi có câu được dị bảo Thần Hóa thì cũng là vật của ngươi. Sau này rời khỏi Thiên Ngoại Thiên thì mọi thứ của ngươi đều có thể mang đi.”
“Cảm ơn.” Hàn Sâm vờ thở dài nhẹ nhõm.
“Không phải ngươi vẫn muốn tài nguyên dị chủng sao? Ta đã chuẩn bị xong giúp ngươi rồi, có thể lấy được bao nhiêu còn phải xem bản lĩnh của ngươi.” Linh Lung khôi phục lại vẻ mặt bình thường, nói với Hàn Sâm.
“Là sao cơ?” Hàn Sâm không hiểu, hỏi.
“Trong Thiên Ngoại Thiên có một gốc Tinh Thần Thụ, trong quả Tinh Thần thai nghén dị chủng tinh không mạnh mẽ, chí ít đều là sự tồn tại cấp Vương. Đương nhiên cũng có một số ít có thể đạt đến cấp Thần Hóa. Bây giờ có cơ hội cho ngươi đi hái những quả Tinh Thần này nhưng có thể hái được nhiều hay ít thì cần tự ngươi tranh thủ.”
Hết chương 2652.
Bạn cần đăng nhập để bình luận