Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 765: Thánh Khiết

Hàn Sâm cùng Chu Vũ Mị đều bị dọa phát sợ, chỉ thấy một con tê giác màu trắng từ trong hồ nước đi tới, mực nước trong hồ nước lập tức giảm xuống rất nhiều.
- Đây không phải là con tê giác màu trắng đêm hôm ấy hay sao?
Hàn Sâm nao nao.
Tê giác màu trắng tựa hồ cũng không có hứng thú gì đối với bọn họ, đi thẳng lên hòn đảo giữa hồ nước, hé miệng trực tiếp cắn xuống một quả dừa giống như là quả bóng bằng sắt kia, từng miếng từng miếng nhai nuốt.
Hàn Sâm lập tức ngửi được một hương vị ngọt ngào truyền đến, khắp rừng dừa đều nhộn nhạo mùi thơm ngát mê người.
Tiểu Ngân Ngân cùng quả cam nhỏ đều nuốt một ngụm nước bọt, mà tiểu yêu tinh đã không nhịn được bay đi, thân thể xinh xắn vọt một cái xuyên thấu qua một quả dừa màu đen còn treo ở trên cây, chui vào bên trong.
Hàn Sâm càng thêm hoảng sợ, sợ tiểu yêu tinh chọc giận con tê giác màu trắng kia, sẽ bị nó công kích.
Thế nhưng mà vượt ngoài ý liệu của Hàn Sâm, tê giác màu trắng cũng không hề công kích tiểu yêu tinh mới chui vào bên trong quả dừa, vẫn tự mình nhai dừa ở trong miệng mình.
Thấy tình huống như vậy, Tiểu Ngân Ngân cùng quả cam nhỏ cũng không nhịn được đạp lên hồ nước chạy như bay về phía cây dừa ở trên hòn đảo giữa hồ, Tiểu Ngân Ngân bay thẳng đến phía dưới quả dừa bị tiểu yêu tinh xuyên thấu kia, hé miệng uống nước dừa từ trong cái lỗ trên quả dừa chảy ra.
Quả cam nhỏ ở dưới tàng cây vội tới mức meo meo gào lớn, nhảy dựng lên muốn cắn đi một quả dừa khác ở trên cây, nhưng mà hàm răng cắn ở phía trên, vậy mà không thể cắn vỏ quả dừa ra, cũng không thể kéo xuống.
Hàn Sâm nhìn thấy thế rất là ngạc nhiên, nghĩ thầm cây dừa này quả nhiên không giống bình thường, thậm chí ngay cả sinh vật siêu cấp thần huyết đời thứ hai ấu thể đều không cắn nổi, chỉ có thành niên như tiểu yêu tinh mới có thể mới xé rách.
Một màn phát sinh sau đó, lại khiến cho Hàn Sâm và Chu Vũ Mị đều giật mình đến mức há hốc mồm, con bạch ngọc tê giác kia lại há mồm cắn xuống một quả dừa, nhưng vậy mà nó lại không ăn, sau khi cắn xuống liền để ở trên mặt đất, vỏ ngoài đã bị nó cắn nứt ra, quả cam nhỏ lại nhào tới cắn một chút, đã cắn thủng quả dừa, thè lưỡi ra liếm nước dừa màu hổ phách hương vị ngọt ngào ở bên trong.
Hàn Sâm chưa từng thấy qua dị sinh vật có tính tình tốt như vậy, nhìn có chút trợn mắt há hốc mồm.
Con bạch ngọc tê giác kia liền nằm xuống ở bên cạnh, nhìn bọn Tiểu Ngân Ngân và quả cam nhỏ uống nước dừa, cực kỳ nhẹ nhàng, không có một chút vẻ khát máu của dị sinh vật.
Hàn Sâm nhìn bọn Tiểu Ngân Ngân được nhậu nhẹt ăn ngon, sao có thể nhịn được, liền vọt tới hòn đảo giữa hồ.
- Con tê giác màu trắng kia không kì thị chủng tộc đấy chứ?
Hàn Sâm vừa vọt tới hòn đảo giữa hồ, vừa quan sát phản ứng của con tê giác màu trắng kia.
Cũng may là sau khi Hàn Sâm lên trên đảo, tê giác màu trắng vẫn nằm ở đó không hề nhúc nhích, cũng không có ý định muốn công kích hắn, khiến cho Hàn Sâm mừng rỡ trong lòng.
Không nói hai lời, Hàn Sâm trực tiếp ghé vào quả dừa của quả cam nhỏ há miệng hút nước dừa, bây giờ cũng không có thời gian quan tâm nhiều như vậy, nếu hắn không uống, sẽ bị quả cam nhỏ uống cạn sạch.
Nước bên trong quả dừa lớn, đã bị quả cam nhỏ uống cạn một phần ba, cho nên Hàn Sâm nằm sấp ở phía trên mãnh liệt hút vào trong bụng.
Quả cam nhỏ cũng thè lưỡi ra nhanh chóng liếm, còn muốn dùng chân đẩy Hàn Sâm ra, nhưng Hàn Sâm vẫn không nhúc nhích, ôm thật chặt lấy quả dừa hút mạnh.
Chu Vũ Mị nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, chưa bao giờ thấy có ai vô sỉ như vậy, lại đi giật đồ với động vật.
- Chừa chút cho tôi. . . chừa chút cho tôi. . .
Chờ Chu Vũ Mị kịp phản ứng lại, chạy lên đảo giữa hồ, cũng đã không chen vào lọt nữa rồi, ở bên ngoài mau chóng xoay quanh.
Chờ cô thật vất vả đẩy được Hàn Sâm ra, tiếp cận quả dừa, lại phát hiện ra nước dừa bên trong đã bị Hàn Sâm và quả cam nhỏ chia cắt sạch sẻ, ngay cả một giọt cũng không còn.
Hàn Sâm bụng trong vo nằm ở trên mặt đất, eo cũng không có cách nào cong, hắn uống quá nhiều, thật sự là uống không nổi nữa rồi.
Một luồng khí tức mát lạnh từ trong dạ dày khuếch tán ra, dung nhập vào bên trong tứ chi bách mạch, khiến cho toàn thân hắn là một mảnh mát lạnh thoải mái, giống như tế bào toàn thân đều đã được rót vào một dòng suối trong vậy, ở dưới ánh mặt trời chói chang sảng khoái không nói ra được.
Động Huyền Kinh vận chuyển luyện hóa khí tức kia, tựa hồ lại có thêm một chút tinh tiến, thể chất cũng được tăng cường thêm một ít.
Con tê giác màu trắng kia từ đầu tới cuối cũng chỉ là ở bên cạnh nhìn, Tiểu Ngân Ngân cùng tiểu yêu tinh uống xong nước dừa ở bên trong một quả dừa khác, mới hé miệng ăn cùi dừa vào trong miệng, ở trong miệng dần dần nhấm nuốt.
Tiểu yêu tinh và Tiểu Ngân Ngân đã không sợ tê giác màu trắng nữa, Tiểu Ngân Ngân còn bò lên trên người tê giác màu trắng, đứng ở bên trên sừng tê giác nhìn ra bốn phía.
Tiểu yêu tinh cũng đã hạ xuống sừng nhọn, có chút tò mò nhìn tê giác màu trắng.
Con tê giác màu trắng kia hoàn toàn không có một tia tức giận nào, chỉ hơi hé mắt liếc nhìn chúng, trong mắt lộ vẻ vẻ ôn nhu, trong miệng chậm rãi nhai nuốt lấy cùi dừa.
Hàn Sâm thật sự không có cách nào tưởng tượng, sinh vật siêu cấp thần huyết mạnh mẽ như vậy, thật không ngờ lại dịu dàng ngoan ngoãn, ngay cả một chút khuynh hướng bạo lực cũng không có, không chỉ là sống chung hòa bình với sinh vật siêu cấp thần huyết, ngay cả nhân loại như hắn và Chu Vũ Mị đều có thể dễ dàng tới gần nó.
- Con tê giác này thật là đáng yêu!
Chu Vũ Mị nhìn cái gì cũng cảm thấy đáng yêu, ôm đùi tê giác màu trắng kêu lên.
Đáng tiếc cô ta ở trước mặt tê giác màu trắng chỉ nhỏ y hệt như con kiến, bắp đùi kia đối với cô ta mà nói chính là một mặt vách tường.
Hàn Sâm đối với con tê giác này cũng hết sức hiếu kỳ, sinh vật dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, hắn là lần đầu tiên gặp được, liền lấy Động Huyền Kinh quan sát khí tức lưu chuyển trong người tê giác màu trắng.
Sinh mệnh khí tức trong cơ thể con tê giác màu trắng bàng bạc làm cho người ta kinh hãi, giống như hải dương hùng vĩ không có cách nào tưởng tượng, ở trong thân thể tê giác màu trắng chậm rãi chảy xuôi, có một loại thánh khiết tường hòa không nói ra được.
- Đây rốt cuộc là một con sinh vật siêu cấp thần huyết như thế nào, khí tức sinh mệnh thực sự quá hùng hậu.
Trong lòng Hàn Sâm sợ hãi thán phục.
Sau khi tê giác màu trắng ăn xong cùi dừa, liền nằm ở bên trên hòn đảo giữa hồ nghỉ ngơi, bọn Hàn Sâm cũng ở bên cạnh nghỉ ngơi, căn bản không cần sợ hãi con tê giác màu trắng gây bất lợi cho bọn họ, con tê giác màu trắng này tựa hồ hoàn toàn không có tính công kích.
Mãi cho đến đêm, con tê giác màu trắng mới chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi hòn đảo giữa hồ, giống như là muốn rời khỏi ốc đảo trong sa mạc này.
Trong lòng Hàn Sâm hơi động, vội vàng thu thập đồ đạc, ôm lấy Chu Vũ Mị cùng một chỗ phi thân lên trên lưng của con tê giác màu trắng.
Tiểu Ngân Ngân và quả cam nhỏ cũng đều leo lên, mọi người an vị ở trên lưng của tê giác màu trắng tiến lên ở trong Hắc Sa Mạc.
Dưới ánh trăng màu bạc, tê giác màu trắng di chuyển, trong sa mạc liền nở rộ rất nhiều cây bồ công anh dạ quang, giống như là một giải Ngân Hà bao quanh tê giác màu trắng, Hàn Sâm nhìn thấy thế vô cùng hiếu kỳ.
- Thật là xinh đẹp!
Trong mắt Chu Vũ Mị tràn đầy ánh sao.
Những cây bồ công anh tung bay tới kia, rơi lên trên người bọn Hàn Sâm, lập tức giống như tuyết hòa tan, tan vào trong da, một vầng sáng thánh khiết từ trên da bọn họ khuếch tán ra, khiến cho da của bọn họ trở nên óng ánh sạch sẽ, giống như là vừa mới được thánh quang tẩy lễ qua vậy.
Trên người Tiểu Ngân Ngân cùng quả cam nhỏ dính những cây bồ công anh đó, bộ lông trên người cũng trở nên càng thêm sáng rõ.
Hàn Sâm đang một mực quan sát con tê giác màu trắng này, phát hiện khí tức sinh mệnh trong cơ thể tê giác màu trắng mênh mông thánh khiết tràn ra ngoài, không biết làm sao lại tạo thành những cây bồ công anh dạ quang kỳ dị nở rộ ở trong sa mạc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận