Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2621. Thiết Châm

“Một thành phố vô cùng kỳ lạ, lại có thể áp chế sức mạnh của ta, ngoài việc cơ thể vẫn giữ được sức chống đỡ ban đầu ra thì những chỗ khác giống như những sinh vật bình thường chưa từng tu luyện thuật gen vậy.” Hàn Sâm thầm kinh ngạc, thử qua các loại thuật gen kết quả lại phát hiện ra mình không thể sử dụng được loại thuật gen nào cả.
“Hàn sư huynh, ta tên Bá Cầm, phụ trách việc dẫn đường ở thành Hắc Đế” Trong khi Hàn Sâm đang thử thì nhìn thấy một người đàn ông của Thiên tộc đi đến, khẽ hành lễ với Hàn Sâm.
“Bá Cầm huynh, nơi đây có chuyện gì thế?” Hàn Sâm nhìn người dân của cổ thành đi đi lại lại hỏi.
Bá Cầm cười nói: “Hiếm khi gặp lại Hàn sư huynh, gần đây có một quán trà rất ngon, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện đi, tình hình trong thành Hắc Đế khá phức tạp, phải cần một khoảng thời gian mới có thể nói rõ ràng tỉ mỉ được.
“Vậy làm phiền Bá Cầm huynh rồi.” Hàn Sâm đi theo Bá Cầm đến một quán trà ở ngã rẽ, hai người ngồi trong phòng vip trên lầu hai uống trà, từ nơi đây có thể nhìn thấy được bốn hướng của ngã tư, phân nửa thành cổ đều lọt vào tầm mắt của bọn họ.
Bá Cầm gọi trà, Hàn Sâm vốn nghỉ ngờ nơi đây là ảo giác, nhưng sau khi uống trà xong thì càng chắc chắn ở đây không phải là ảo cảnh, hương trà pha vào mũi và hương thơm êm dịu trong miệng chắc chắn không hề đơn giản chỉ là một ảo giác.
“Hàn sư huynh đừng quá lo lắng, thành Hắc Đế là một thế giới thật sự, có điều không giống với bên ngoài, thế giới ở đây chỉ có một thành phố, sinh vật ở đây chỉ có thể sống trong thành phố này cả đời, sinh lão bệnh tử, không có năng lực tu hành, tuổi thọ thường chỉ có mấy chục năm mà thôi.” Bá Cầm khẽ mỉm cười rồi nói.
“Nếu những sinh vật bình thường này chưa từng tu luyện thì tại sao vẫn tồn tại mối nguy hiểm chứ ?” Hàn Sâm khó hiểu hỏi.
Nếu thật sự giống như lời của Bá Cầm nói, sinh vật ở đây căn bản không có năng lực làm tổn thương bọn họ, vậy thì tại sao Vân Trường Không lại nghiêm túc cảnh cáo hắn như thế ?
“Mặc dù những sinh vật trong thành Hắc Đế là bình thường, nhưng thành phố này lại không bình thường, có lẽ Hàn sư huynh đã cảm nhận được rồi, ở nơi này sức mạnh của chúng ta bị hạn chế vô cùng lớn, ngoài sức lực của cơ thể vẫn còn thì những sức mạnh khác đều bị giam giữ.”
“Cho dù chỉ có sức lực cơ thể, thì những sinh vật ở đây cũng không thể gây nguy hiểm cho chúng ta chứ ?”
Bá Cầm khẽ gật đầu: “Sinh vật ở đây không thể gây nguy hiểm cho chúng ta, nhưng quy tắc của thành Hắc Đế lại sẽ tổn hại đến chúng ta, thậm chí còn có thể giết chết chúng ta. Có hai việc tuyệt đối không thể làm ở thành Hắc Đế, một là không được để Hắc Đế phù rời khỏi bản thân, thứ hai không được làm hại đến những sinh linh ở đây, cho dù sinh linh ở đây yếu cỡ nào thì chỉ cần làm hại chúng thì sẽ lập tức bị quy tắc của thành Hắc Đế chế tài, cho dù là cường giả cấp Thần Hóa cũng không ngoại lệ.”
“Vậy chúng ta đến đây có ý nghĩa gì chứ ?” Hàn Sâm chau mày nói.
“Có chứ, mặc dù sinh vật ở đây là bình thường nhưng những thứ trong nhà bọn họ không hề bình thường, trong cổ thành này có tổng cộng một ngàn chín trăm tám mươi bảy hộ dân, mỗi một hộ đều không biết sinh sôi nảy nở bao nhiêu thế hệ, trong nhà bọn họ đều có những món đồ được lưu truyền từ đời xưa, những món đồ đó nằm trong tay những sinh vật không thể tu luyện thì chẳng khác gì với đồ vật bình thường, nhưng nếu nằm trong tay chúng ta thì có khả năng sẽ tạo ra thành tích lớn, thậm chí có thể trở thành dị bảo Thần Hóa.”
Bá Cầm dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng mà trong thành Hắc Đế, ngươi không thể trộm cũng không thể cướp, càng không thể làm hại đến bọn họ, chỉ có thể khiến bọn họ tự nguyện giao vật đó cho ngươi, nếu phạm phải những quy tắc này thì nhất định sẽ nhận lấy quy tắc trừng phạt của thành Hắc Đế, ngay cả cường giả cấp Thần Hóa cũng không thể thoát được.”
“Có chuyện kỳ lạ như vậy sao? Nếu bọn họ không thể tu luyện, vậy những đồ vật mà tổ tiên bọn họ truyền lại đến từ đâu chứ?” Hàn Sâm hỏi.
“Không biết nữa, cũng giống như không ai biết tại sao Bạch Ngọc Kinh lại tồn tại vậy, cũng không ai biết tại sao thành Hắc Đế lại có quy tắc thế này, không biết những sinh vật dị chủng này đến từ đâu, tại sao có thể ở trong thành nhỏ này sinh sôi nảy nở hết đời này sang đời khác, chúng ta làm được chỉ là phải nghĩ cách lấy được thứ bản thân muốn.” Bá Cầm nói.
“Chúng ta có thể giao dịch với bọn họ không ?” Hàn Sâm hỏi. “Có thể nhưng không được cưỡng ép.” Bá Cầm đáp.
Hàn Sâm lại hỏi thêm một vài tình hình ở thành Hắc Đế, Bá Cầm biết gì nói nấy kể lại sự việc rõ ràng rành mạch, kể cả những cấm ky bên trong cũng giải thích vô cùng rõ ràng.
Lúc Hàn Sâm chuẩn bị rời đi, Bá Cầm lại nói: “Hàn sư huynh phải nhớ kỹ, bởi vì sức mạnh của chúng ta không thể sử dụng ở nơi này, cho dù dị bảo Thần Hóa bày ra trước mắt chúng ta thì chúng ta cũng không thể nhìn rõ thật giả được, nhiều lắm thì chỉ nhìn ra một ít manh mối mà thôi, có khi một món dị bảo tốn rất nhiều sức lực, tinh thần và tâm huyết mới đạt được nhưng đó chỉ là một dị bảo cấp Nam Tước thôi, những chuyện này thường xuyên xảy ra ở thành Hắc Đế, lúc Hàn sư huynh lựa chọn cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, nếu thật sự là có duyên với dị bảo thì tự nhiên không thể bỏ lỡ, chúc Hàn sư huynh có thể thu hoạch được dị bảo Thần Hóa.”
“Cảm ơn Bá Cầm huynh đã chỉ điểm.” Hàn Sâm hành lễ từ biệt, sau đó đi xuống quán trà, bước thong thả dọc theo con đường.
Chưa đi được mấy bước thì nhìn thấy tia lửa bắn tung tóe từ trong tiệm rèn bên đường, hai người thợ rèn cởi trần đang quơ hai cái búa sắt một lớn một nhỏ, nện xuống theo nhịp, hét lên tiếng hô hô.
Ánh mắt Hàn Sâm dừng lại trên tấm thiết châm, không khỏi lóe sáng lên.
Cả cái thiết châm đen nhánh như đầu của con trâu đực, phía trên bằng phẳng, phía dưới hẹp, thoạt nhìn giống như bởi vì lâu ngày mà bên ngoài đầy vết rỉ sét, nhưng Hàn Sâm lại cảm thấy đó không phải rỉ sét mà là một vết màu đỏ mơ hồ lộ ra từ trong thiết châm.
Hơn nữa thiết châm dùng để kê đồ sắt, một miếng sắt được đốt đỏ rực đặt lên trên bị búa sắt liên tiếp nện lên.
Vừa nhìn đã biết thiết châm này chính là đồ cổ, ở trong tiệm rèn này không biết đã bị đập bao nhiêu năm rồi mà không hề thay đổi chút nào, cũng chẳng lưu lại dấu vết bị búa đập, chỉ điểm này thôi cũng đủ chứng minh được đây là một vật không hề tâm thường, nếu không mỗi ngày đều phải chịu sắt nóng thiêu đốt lại bị cây búa lớn đánh ầm ầm như thế thì không thể nào không lưu lại một dấu vết nào cả.
“Tấm thiết châm này có phải là dị bảo hay không? Nó đạt đến cấp bậc nào rồi?” Hàn Sâm dừng lại trước tiệm rèn nhìn thiết châm suy nghĩ, nhưng vì không thể khởi động sức mạnh nên hắn không thể nhìn thấu bí ẩn thật sự của tấm thiết châm đó.
“Thiết châm quả thật là một dị bảo, mặc dù không biết cấp bậc thế nào nhưng nghĩ lại cũng không quá tệ đâu, không ít những tiền bối của Trấn Thiên Cung vào thành Hắc Đế đều chú ý đến nó, nhưng thợ rèn dùng nó để kiếm cơm, nếu không có nó thì tiệm rèn phải dẹp tiệm luôn rồi, cho nên đến ngày hôm nay tiệm rèn này đã không biết truyền qua bao nhiêu thế hệ nhưng không có một người thợ rèn nào bằng lòng bán thiết châm đi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau Hàn Sâm, Hàn Sâm quay đầu lại thì nhìn thấy Linh Lung cả người mặc bạch y trắng hơn tuyết đi đến sau lưng hắn.
Hết chương 2621.
Chương 2622. Người đột biến gen AT6
“Linh Lung tiểu thử có thể phân biệt được dị chủng ở đây sao ?” Hàn Sâm nhìn Linh Lung hỏi.
“Không phân biệt được, chỉ nhìn ra được một vài manh mối thôi.” Linh Lung lắc đầu nói.
Hàn Sâm nhìn tấm thiết châm kia một lúc rồi bỗng nhiên bước tiếp về phía trước.
“Không thử mà từ bỏ rồi sao ?” Linh Lung đi bên cạnh Hàn Sâm lạnh lùng nói.
“Nghĩ lại từ rất lâu trước đây đã có vô số các tiền bối của Trấn Thiên Cung để ý đến thiết châm của người ta, ta chỉ đứng ở đó xem một lúc thôi mà đã bị mấy tên thợ rèn đó liếc mấy lần, thay vì tự chuốc lấy phiền phức thì đi xem thêm mấy cái khác còn hơn.” Ánh mắt của Hàn Sâm luôn nhìn đánh giá xung quanh.
Trong lúc Hàn Sâm đang đánh giá cổ thành này thì người dân trong thành cũng đang đánh giá bọn họ, thành không lớn lắm, chỉ có nhiều đó người, các thế hệ đều chung sống với nhau ở đây, từng nhà có người nào bọn họ đều biết rõ ràng, người lạ trông vô cùng chướng mắt.
Hơn nữa ánh mắt người dân trong cổ thành nhìn bọn người Hàn Sâm không hề tốt lành gì, nét mặt đầy vẻ chán ghét, điểm này Hàn Sâm có thể hiểu, ngẫm lại thì những tiền bối Trấn Thiên Cung trước đây vì để đạt được dị bảo chắc chắn làm không ít mấy chuyện lừa gạt, hãm hại, người dân cổ thành có thiện cảm với người ngoài đến mới là chuyện lạ đó.
Trước đây Vân Trường Không không chịu nói với hắn chuyện trong thành Hắc Đế, chỉ e rằng cũng cảm thấy mấy chuyện đệ tử Trấn Thiên Cung làm ra ở thành Hắc Đế không mấy vẻ vang.
Mặc dù người dân cổ thành vô cùng bài xích người ngoài nhưng cũng chả có ai ra tay, chỉ là ánh mắt lạnh nhạt, tỏ ra trước đây đã chịu thiệt.
Tuy sức mạnh của đệ tử Trấn Thiên Cung bị giam giữ nhưng sức lực cơ thể vẫn còn đó cũng không phải là thứ mà những sinh vật bình thường này có thể chống lại được.
Nếu không bị giới hạn bởi quy tắc của thành Hắc Đế thì bất kỳ đệ tử nào của Trấn Thiên Cung chỉ cần dựa vào sức lực cơ thể cũng có thể đánh hạ thành Hắc Đế này.
“Chả trách Bá Cầm nói bây giờ muốn đổi dị bảo từ thành Hắc Đế càng ngày càng khó.” Hàn Sâm không khỏi lắc đầu cười khổ, hắn cũng không phải là người giỏi ăn nói, tài ăn nói không lên nổi tầm trung, e rằng lần này khó có được thu hoạch gì rồi.
Sau khi mất đi các loại sức mạnh, Hàn Sâm cũng không phân biệt được đâu là dị bảo đâu là vật phẩm bình thường, chỉ có thể dựa vào quan sát mà phán được một ít.
Vốn dĩ Hàn Sâm nghĩ rằng thú hồn ở đây có lẽ sẽ có tác dụng, nhưng ai ngờ ngay cả thú hồn cũng bị áp chế, không thể triệu hồi thú hồn từ hồn hải ra khiến suy nghĩ muốn làm bừa của hắn bị cắt đứt.
“Linh Lung tiểu thư, ngươi có biết người dân trong thành Hắc Đế thuộc chủng tộc nào không ? Sao ta thấy rất giống Tinh tộc của bọn ta vậy ?” Hàn Sâm vừa đi vừa nói.
Linh Lung nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Chỉ là vẻ ngoài giống mà thôi, thực tế họ không phải là Tinh tộc, cũng không phải là chủng tộc giống như trong đại vũ trụ, bọn họ chỉ là sinh vật của thành Hắc Đế, không thể ra vào giống như chúng ta, bọn họ đời này đến đời khác chỉ có thể sống trong thành Hắc Đế thôi.”
“Trong bốn thành khác có sinh vật giống thế này không ?” Sau khi Hàn Sâm hỏi ra câu này thì ngay cả bản thân cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng hắn là người của Trấn Thiên Cung thế mà lại hỏi người ngoài.
Linh Lung chả nghĩ nhiều như Hàn Sâm, nghe vậy thì lắc đầu nói: “Các thành trong Ngũ Thành đều có chỗ thần bí, những điểm kỳ lạ ở bốn thành khác đều khác nhau, không hề an toàn như thành Hắc Đế, cho dù cường giả cấp Thần Hóa đi vào, nếu vận may không tốt thì cũng sẽ ngã xuống trong đó.”
Hàn Sâm và Linh Lung vừa nói vừa đi về phía trước, tâm mắt của bọn họ không ngừng đánh giá xung quanh, từng sợi cỏ, từng cái cây, từng miếng gach, mái ngói trong thành Hắc Đế thoạt nhìn đều lộ ra dấu tích của năm tháng và hiện ra cảm giác cũ kỹ.
Bây giờ Hàn Sâm cảm thấy mình đang đi trên con đường cổ xưa, nhìn cái gì cũng giống dị bảo, nhưng dường như lại không giống.
“Không có năng lực cảm nhận thật là bất tiện.” Hàn Sâm thầm than, nhưng bỗng nhớ đến trên người mình còn mang theo kính mắt của Tinh tộc, cũng không biết sức mạnh khoa học kỹ thuật của Tinh tộc có tác dụng ở cổ thành này hay không.
Lấy kính mắt mang vào mắt, Hàn Sâm lại nhìn những người dân trong cổ thành này lần nữa, kính mắt lập tức hoạt động.
“Xác định mục tiêu, trong quá trình phân tích so sánh số liệu…” m thanh của kính mắt truyền vào tai Hàn Sâm, những số liệu trên kính mắt không ngừng di chuyển.
“Sao lại mang kính mắt?” Linh Lung nhạy bén phát hiện ra hành động này Hàn Sâm có hơi kỳ lạ, quan sát kính mắt rồi hỏi.
Đáng tiếc kính mắt không phải dị bảo, Linh Lung không hề phát hiện ra điểm khác thường của nó.
“Người dân nơi đây không thích chúng ta lắm, mang kính mắt giấu lại, nếu như thật sự lừa được đồ từ trong tay của bọn họ thì sau này tránh cho bọn họ vừa nhìn liền nhận ra ta.” Hàn Sâm lạnh lùng nói.
Nghe Hàn Sâm nói vậy, Linh Lung nhìn những người dân trong cổ thành rồi nói: “Ngươi lo nghĩ nhiều rồi, đa số những đệ tử có thể mang dị bảo từ nơi này đi khi quay trở lại đều bị người dân cổ thành căm ghét, rất khó có được cơ hội thứ hai.”
Hàn Sâm chỉ cười mà không nói, chỉ chậm rãi bước về phía trước. Không lâu sau, phân tích của kính mắt đã có kết quả.
Mục tiêu: Người đột biến gen AT6, giống đực, tuổi gen 34.
Cấp gen: Không có
Tiềm lực gen: Không có
“Người đột biến gen AT6 là gì ?” Hàn Sâm hơi kinh ngạc, hỏi kính mắt bằng suy nghĩ .
“AT đại diện cho một loại sinh vật, 6 đại diện cho nhánh thứ sáu của sinh vật này.” Kính mắt đáp.
“AT đại diện cho sinh vật gì chứ ?” Hàn Sâm chỉ đành đổi cách hỏi.
“AT chính là AT.” Trình độ chức năng nhân tạo của kính mắt chỉ có năm sáu tuổi, rõ ràng không thể nào trả lời câu hỏi này của Hàn Sâm được. “Có quan hệ huyết thống với Tinh tộc không ?” Hàn Sâm chỉ có thể đổi cách hỏi khác.
“Không có.” Kính mắt trả lời rất dứt khoát.
Hàn Sâm lại hỏi thêm vài loại chủng tộc tương tự nữa, kết quả kính mắt đều trả lời không có.
“Ở đâu có thể nhìn thấy những nhánh sinh vật khác của AT ?” Hàn Sâm không cam tâm mà hỏi tiếp.
“Không đủ tư liệu, không thể trả lời.” Kính mắt đáp.
Không thể lấy thêm đáp án từ chỗ kính mắt, Hàn Sâm chỉ đành đặt suy nghĩ lên những thứ trong cổ thành.
Mặc dù kính mắt có thể hoạt động nhưng cũng chỉ trợ giúp quét hình sinh vật thôi, bảo nó quét dị bảo thì là làm khó nó rồi, Hàn Sâm chỉ có thể dựa vào mình tìm vận may thôi.
“Nếu ngươi chịu theo ta về tộc Thái Thượng, ta có thể nói cho ngươi nơi ở của một dị bảo Thần Hóa, hơn nữa có thể dạy ngươi cách lấy nó.” Hai người dọc theo đường lớn đi một vòng trong thành, Hàn Sâm vẫn không thu hoạch được gì, Linh Lung ở bên cạnh thấy vậy liền nói.
“Dị bảo Thần Hóa ở đâu ?” Hàn Sâm ngạc nhiên nhìn Linh Lung hỏi. Linh Lung rõ ràng chịu thiệt từ Hàn Sâm, chỉ nhìn Hàn Sâm không nói gì cũng không trả lời Hàn Sâm.
Hàn Sâm không lừa được tin tức, chỉ đành nhún vai nói: “Dù sao ngươi cũng phải nói với ta, đó là dị bảo gì ?”
“Cổ thành chỉ lớn như vậy, nói với ngươi đó là dị bảo gì rồi, thì ngươi †ìm được chắc rồi còn gì? ” Linh Lung lại nhìn Hàn Sâm.
Điều này khiến Hàn Sâm hơi kinh ngạc, hiếm khi nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt của Linh Lung.
“Vậy thôi đi.” Hàn Sâm ngẫm nghĩ, lại đi đến tiệm rèn.
Thành Hắc Đế bị Trấn Thiên Cung chiếm lâu như vậy, e rằng phần lớn những món đồ tốt đều bị mang đi hết rồi, thứ còn lưu lại cho đến hiện giờ thì chắc không thể lấy dễ như thế được, thậm chí chỉ là nhìn thấy cũng không dễ,baay giờ Hàn Sâm chỉ biết thiết châm là đồ tốt nên đành đi tìm vận may thôi.
Hết chương 2622.
Bạn cần đăng nhập để bình luận