Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3100. Đô Thiên Ngọc

Uỳnh!
Cửa phòng bị Tư Đồ Nhã phá ra nhưng lại không nhìn thấy được cảnh tượng bên trong, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng hùng tráng thiêng liêng chặn ngay trước cửa.
Bịch!
Tư Đồ Nhã còn chưa thấy rõ thân ảnh màu trắng kia rốt cuộc là cái gì, hai mắt đã tối sầm, hai cái móng hung hăng đá lên mặt nàng, trực tiếp đạp bay nàng ra ngoài, đồng thời thân ảnh màu trắng đó cũng ngậm lấy Phượng Âm Âm trong lòng Tư Đồ Nhã.
Trên mặt Tư Đồ Nhã xuất hiện hai dấu móng đỏ tươi rõ ràng, xương mặt lõm xuống, xương mũi cũng gãy nát, bay vào trong đám người, bị vị quý công tử phía sau đưa một tay ra đỡ, lúc này mới dừng lại được, cả khuôn mặt đều là máu tươi.
Lúc này đám người mới thấy rõ, thứ đá bay Tư Đồ Nhã là một con bạch lộc thánh khiết, chiếc sừng hươu trên đỉnh đầu tản ra quang huy thần thành, tựa như bước ra từ vầng dương.
Bạch lộc đặt Phượng Âm Âm lên lưng nó, đứng chặn trước cửa, nhìn chằm chằm đám người ngoài cửa, yên lặng mà trầm ổn, như một pho tượng bạch ngọc.
“Thánh Văn Bạch Lộc thể trưởng thành!” Có người giật mình kêu lên, chủng gen cấp Thần đều rất hiếm thấy, tuy Thánh Văn Bạch Lộc xếp hạng không cao nhưng khá khác loại, cũng ít khi thấy.
Hơn nữa nuôi được chủng gen cấp Thần đến thể trưởng thành cũng không phải một chuyện đơn giản, cần một lượng lớn tài lực chống đỡ.
“Tiểu công gia, Hàn Sâm này quả nhiên là lòng lang dạ thú, ngươi phải cứu Phi Phi!” Tư Đồ Nhã thổ huyết, trong lòng hoảng sợ, vẫn không quên mê hoặc người ngoài.
Nàng hiểu rất rõ, lần này nàng bán rẻ Phượng Phi Phi, nếu Phượng Phi Phi không chết ắt sẽ tra ra được là nàng. Với quan hệ và năng lực của Phượng Phi Phi, e rằng nàng khó mà thoát được.
Người được Tư Đồ Nhã gọi là tiểu công gia đương nhiên chính là vị quý công tử có thân phận cực kỳ tôn quý kia. Mái tóc màu tím của hắn xõa tung, dường như tản ra hào quang tứ phía, một đôi mắt như trăng sáng nhô cao, cả người toát ra khí tức thần bí mà tôn quý, tựa như Thần Linh bước ra từ trong thần thoại.
Trong số khách khứa của Phượng Phi Phi có rất nhiều nhân loại thân phận tôn quý, nhưng nói đến quý tộc chân chính cũng chỉ vẻn vẹn một mình hắn. Bản thân Tư Đồ Nhã bị trọng thương nhưng vẫn mê hoặc người này là biết lúc này chỉ có hắn xuất thủ mới có thể trấn áp hết thảy.
Người này chính là Đô Thiên Ngọc, là con trai Thái úy, quý tộc Thần huyết chân chính, được thần linh bảo hộ, không phải cường giả bình thường có thể so sánh.
“Hàn Sâm, cho dù ngươi đang cứu người thì tình hình Phượng đại gia như thế nào, cũng phải để cho chúng ta nhìn thấy mới có thể an tâm.” Đô Thiên Ngọc buông Tư Đồ Nhã ra, đi về phía Thánh Văn Bạch Lộc.
Cũng không biết hắn dung hợp chủng gen gì, trên người lại có khí vận thần bí lượn lờ, hầu như ngưng tụ thành thực chất, hóa thành thánh mang lấp lóe trên người hắn.
Hắn bước một bước, thân hình dường như lại cao hơn một chút, con Thánh Văn Bạch Lộc hùng tráng thánh khiết dường như cũng trở nên thấp bé trước mặt hắn.
Mọi người đều biết đây là ảo giác, cũng không phải thân hình Đô Thiên Ngọc đang lớn lên, mà là khí thế của hắn quá mạnh, mới khiến cho người ta sinh ra loại ảo giác này, trong lòng không khỏi cực kỳ hâm mộ.
Chỉ có quý tộc Thần huyết chân chính, nhận được thần linh bảo hộ mới có thể có được khí thế như vậy, đây chính là huyết mạch cao quý trời sinh, con cưng kế tập của Thần.
Ngay cả Thánh Văn Bạch Lộc thể trưởng thành cũng sợ sệt không dám bước lên trước mặt hắn, nếu không có mệnh lệnh của Hàn Sâm, e rằng lúc này nó đã rút lui mà chạy rồi.
Đô Thiên Ngọc bước ra một bước, đồng thời mở miệng quát khẽ: “Tránh ra.”
Tuy giọng hắn rất nhỏ nhưng lại có uy thế vô biên, bá đạo ép xuống.Thánh Văn Bạch Lộc nhịn không được lui về sau nửa bước, thân thể đều run rẩy, chỉ là nghe theo lệnh Hàn Sâm mới không quay đầu chạy trốn.
“Đã như vậy thì đừng trách Đô Thiên Ngọc ta.” Đô Thiên Ngọc lạnh nhạt nói, trên nắm tay ngưng tụ thần mang kinh khủng, một quyền đánh về phía Thánh Văn Bạch Lộc.
Tư Đồ Nhã ở phía sau nhìn thấy rõ, tuy vết thương trên mặt cực kỳ đau đớn nhưng trong lòng lại mừng thầm. Nàng nhận ra đó là kỹ năng hợp thể gen của Đô Thiên Ngọc và chủng gen cấp Thần Ngọc Tinh Ma — Ngọc Ma Quyền.
Nghe đồn quyền này không gì không phá được, hơn nữa còn có sức mạnh âm nhu cực hạn. Một quyền đánh có thể chấn một ngọn núi thành bụi phấn nhưng ngọn núi kia lại ngưng tụ không tan, vẫn duy trì hoàn chỉnh, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng chỉ cần gió thổi qua, ngọn núi đó sẽ ầm ầm sụp đổ, hóa thành cát bụi bay đầy trời, dù là chủng gen cấp Thần cũng khó có thể chính diện lấy cứng chọi cứng với một quyền này.
Tới được nơi đây đều là nhân vật có mặt mũi, hầu như đều nhận ra Ngọc Ma Quyền của Đô Thiên Ngọc. Dù không nhận ra cũng chắc chắn đã từng nghe qua, trong lòng đều cảm thấy tiếc hận, một con Thánh Văn Bạch Lộc tốt như vậy, sợ là sẽ bị đánh nát, tan thành tro bụi.
Mắt thấy Ngọc Ma Quyền sắp đánh lên người Thánh Văn Bạch Lộc, lại thấy một cỗ quyền lực huyết hồng đánh ra từ trong căn phòng, va chạm với Ngọc Ma Quyền của Đô Thiên Ngọc.
Uỳnh!
Sau một tiếng ầm vang, tất cả mọi người kinh hãi phát hiện, Đô Thiên Ngọc lại bị cỗ quyền lực màu đỏ kia đánh cho lui lại một bước. Chỉ thấy mái tóc của Đô Thiên Ngọc tung bay, vạt áo tán loạn, gương mặt đỏ lên bất thường, rõ ràng đã phải chịu thua thiệt.
“Sao có thể… Vậy mà lại cách không chặn được Ngọc Ma Quyền của Đô Thiên Ngọc…”
“Thật là đáng sợ, e rằng lại lịch của tên Hàn Sâm có vấn đề. Trong số tuấn kiệt thành Ngọc Bích, người có thể ngăn cản được Ngọc Ma Quyền chẳng có mấy ai đâu.”
“Hồng quang kia thật quỷ dị, không biết sức mạnh của chủng gen gì.”
Hai mắt Đô Thiên Ngọc sáng chói thần huy, nhìn chằm chằm cửa phòng bị Thánh Văn Bạch Lộc cản trở, chậm rãi nói: “Huyết Mị Linh, hóa ra ngươi lại có Huyết Mị Linh? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Lời vừa nói ra, toàn bộ đại sảnh đều không khỏi kinh hãi. Uy danh của Huyết Mị Linh, trong số lãnh đạo Tần quốc không ai không biết. Trước đây Mạc Ly đã dựa vào ba chủng gen Huyết Mị Linh ám sát Ngụy vương của Ngụy quốc, cứu Tần quốc ở trong cơn nguy khốn, đó là công lao tuyệt thế nhường nào.
“Không thể nào… Hắn chỉ là một tên nông dân… Làm sao lại có chủng gen như Huyết Mị Linh được…” Tư Đồ Nhã không thể tin nổi.
Đô Thiên Ngọc lạnh lùng nói: “Nếu không phải Huyết Mị Linh thì thiên hạ không có chủng gen thứ hai có thể triệt tiêu sức mạnh của Ma Ngọc Quyền, đó chắc chắn là Huyết Mị Linh không thể nghi ngờ.”
Nhất thời, sắc mặt của đông đảo quan lại quyền quý trong đại sảnh đều cực kỳ cổ quái. Vốn cho rằng Hàn Sâm chỉ là một nông dân mở cửa hàng online mà thôi, lại không ngờ hắn chẳng những đem tặng Bát Âm Trùng biến dị, lại còn có được chủng gen đẳng cấp như Thánh Văn Bạch Lộc và Huyết Mị Linh, ngay cả quý tộc Thần huyết Đô Thiên Ngọc cũng bị một quyền của hắn ngăn ở ngoài cửa, đây là nhân vật kinh khủng cỡ nào.
“Ta chỉ là một nông dân bán hàng online mà thôi.” Giọng nói của Hàn Sâm từ trong phòng vọng ra, không có biến hóa gì đặc biệt, hắn còn đang giải trừ sức mạnh của Tư Mệnh Ma Chủng trên người Phượng Phi Phi
“Các hạ đã không chịu nói thì để ta tự xem vậy.” Thần quang trong Đô Thiên Ngọc phóng ra, hào quang trên người trở lên sáng chói giống như thần linh bay về phía cửa phòng.
Thánh Văn Bạch Lộc nhận lệnh của Hàn Sâm tránh sang một bên, mắt thấy Đô Thiên Ngọc đã đến cửa, lại có quyền mang huyết sắc xông ra từ trong căn phòng.
“Tới hay lắm.” Đô Thiên Ngọc kiêu ngạo quát lạnh, ngọc quang trên nắm tay phóng ra tựa như mặt trời đánh phía quyền mang huyết sắc.
Hết chương 3100.
Bạn cần đăng nhập để bình luận