Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1704. Đao không thể ngăn cản

Áo giáp tinh thể vốn dĩ được khoác trên người Kỷ Yên Nhiên đột nhiên †an rã, biến thành hình dáng giày thủy tinh một lần nữa, bước trên khoảng không bay về phía Hàn Sâm.
Mất đi sức mạnh từ giày thủy tinh, Kỷ Yên Nhiên lập tức ngã từ không †rung xuống. Thực lực của bản thân nàng hoàn toàn chưa đạt đến khả năng tham gia loại cấp độ chiến đấu này.
Thấy giày thủy tinh rời đi, Zac nhanh chóng tranh thủ lao đến muốn giết chết Kỷ Yên Nhiên.
Kim Mao Hống rít gào một tiếng, cơ thể đột ngột phình to hóa thành cự thú có kích cỡ tương đương một chiến hạm, gắng gượng ngăn cản đòn tấn công của Zac, cứu Kỷ Yên Nhiên và Bảo Nhi.
Nhưng mà áo giáp và cơ thể của Kim Mao Hống lại bị đánh xuyên thủng một lỗ lớn, cũng may sau khi cơ thể của nó hóa thành to lớn, vết thương này cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn với nó, chỉ khiến nó gào lên đau đớn một tiếng, Kỷ Yên Nhiên cũng ôm Bảo Nhi tụ họp lại với đám người La Lam một cách an toàn.
Kỷ Yên Nhiên mất đi giày thủy tinh, Tiểu Thiên Sứ và Kim Mao Hống đối mặt với Zac và Zaku lập tức rơi vào trong tình thế không mấy thuận lợi, may mà lúc trước bọn chúng đã bị Kỷ Yên Nhiên và Bảo Nhi gây thương tích, nếu không tình hình của Tiểu Thiên Sứ và Kim Mao Hống sẽ còn khó khăn hơn nữa.
Đôi giày thủy tinh kia đáp xuống người Hàn Sâm, trực tiếp xỏ trên chân của Hàn Sâm. Gần như là cùng lúc đó, găng tay áo giáp bao phủ cơ thể của Hàn Sâm cũng thu nhỏ lại, biến thành hình dáng găng tay một lần nữa.
Ầm!
Giáo quan đâm một đao xuống tạo nên một cái hố sâu không biết bao nhiêu mét trên mặt đất, gần như đâm xuyên qua toàn bộ tinh cầu, nhưng mà cơ thể của Hàn Sâm cũng đã không còn ở đó nữa.
Giày thủy tỉnh tuôn ra một sức mạnh to lớn mạnh mẽ kéo lấy cơ thể của Hàn Sâm ra ngoài, giúp hắn thoát khỏi nguy khốn bị đâm thủng cơ thể.
“Sao lại có chuyện như vậy được?” Giáo quan khẽ giật mình, nghi ngờ nhìn đôi giày thủy tinh trên chân của Hàn Sâm kia.
Võ trang Tinh Hoàng là thứ không thể coi thường, cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể điều khiển. Vả lại trong trường hợp nhận đúng chủ nhân, trừ khi chủ nhân bỏ mạng, về cơ bản thì sẽ không thể nào có khả năng nó phản bội lại.
Cũng vì vậy giáo quan mới không giải quyết Kỷ Yên Nhiên trước, bởi vì hắn hoàn toàn không ngờ rằng, giày thủy tinh vẫn có thể được Hàn Sâm sử dụng trong khi Kỷ Yên Nhiên vẫn còn đang ở đó.
Hắn không giết Kỷ Yên Nhiên trước cũng là vì hơi lo lắng sau khi giày thủy tinh mất đi chủ nhân, lại lựa chọn người khác làm chủ nhân một lần nữa, đặc biệt là Hàn Sâm - kẻ đã có được găng tay Bắc Hoàng, được giày thủy tinh chấp thuận cũng không phải là việc không thể xảy ra.
Đáng tiếc giáo quan hoàn toàn không ngờ được rằng, người mà giày thủy tinh đi theo từ ban đầu chính là Hàn Sâm chứ không phải là Kỷ Yên Nhiên.
Trước đây là do Hàn Sâm sợ lúc bản thân không ở trong nhà thì người nhà sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên mới để giày thủy tinh ở chỗ Kỷ Yên Nhiên, giày thủy tinh thực sự cũng đã giúp đỡ rất nhiều, cứu giúp nhà họ Hàn trong lúc nguy nan.
Nhưng mà từ trước đến nay giày thủy tinh chưa từng phục tùng Kỷ Yên Nhiên, sau khi cảm nhận được mối nguy hiểm của Hàn Sâm, nó ngay tức khắc lại quay trở về bên người Hàn Sâm, trực tiếp xỏ lên chân của Hàn Sâm.
Mặc dù Hàn Sâm không quá vui mừng khi mang đôi giày thủy tinh này, nhưng bây giờ hắn không lo lắng được nhiều như vậy, đánh lui kẻ địch trước mới là đúng đắn.
Chẳng qua giày thủy tinh trên người Hàn Sâm không hề hóa thành hình dáng áo giáp tinh thể, mà vẫn là hình dáng đôi giày thủy tinh như cũ, hơn nữa găng tay cũng giữ nguyên hình dáng vốn dĩ của nó, cũng không hề hóa thành áo giáp.
“Cho dù ngươi cùng lúc có được giày thủy tinh và găng tay thì cũng vô dụng, dù gì thì khoảng cách về sức mạnh vẫn còn ở đó.” Giáo quan lạnh nhạt nói, lại vung đao chém về phía Hàn Sâm lần nữa.
Đôi cánh như ngọn lửa cháy hừng hực xé toạc hư không, giúp giáo quan và Tây Hoàng Đao lao tới trước mặt Hàn Sâm trong nháy mắt.
Suy nghĩ trong đầu Hàn Sâm lóe lên, hắn chỉ cảm thấy sức mạnh trên hai chân tuôn ra như suối, mang theo cơ thể lùi lại mấy ngàn mét hệt như dịch chuyển tức thời, tốc độ nhanh chóng khiến Hàn Sâm cũng có phần không kịp phản ứng lại.
Giày thủy tinh ở trên chân hắn có thể cung cấp cho hắn tốc độ di chuyển, rõ ràng mạnh hơn nhiều so với lúc găng tay hóa thành áo giáp, cũng mạnh hơn nhiều so với lúc giày hóa thành áo giáp tinh thể trên người Kỷ Yên Nhiên.
Nhưng mà tốc độ như vậy vẫn bị giáo quan đuổi kịp, mà tốc độ mà hỏa dực mang lại sau lưng giáo quan không hề chậm hơn giày thủy tinh.
Nhìn thấy đao đã đến gần, ánh mắt Hàn Sâm yên lặng như nước, một quyền đón lấy Tây Hoàng Đao.
Bây giờ trên chân hắn có giày thủy tinh, trên tay phải có găng tay, nhưng trên người lại chẳng có gì cả, mặc dù còn có một bộ chiến giáp gen ở bên trong hồn hải, nhưng mà có hai thứ này ở trên người hắn, hắn hoàn toàn không mặc được chiến giáp gen kia.
Hơn nữa cho dù mặc vào rồi thì có lẽ lực phòng ngự với loại vũ khí kinh khủng như Tây Hoàng Đao này cũng rất hạn chế.
Hiện giờ Hàn Sâm chỉ có thể mong đợi nắm đấm của mình có thể đánh trúng Tây Hoàng Đao, nếu không thì hắn xong đời rồi, thân thể sẽ bị trực tiếp chém thành hai khúc.
Trước đó Hàn Sâm đã từng thất bại không biết bao nhiêu lần, hắn không tài nào đỡ được đao của giáo quan, ngay cả né tránh cũng
không xong, bây giờ không có áo giáp hộ thể, đây đã là một cơ hội cuối cùng rồi.
Giáo quan tỏ vẻ lạnh lùng, hắn cho rằng Hàn Sâm không thể chặn được một đao này của hắn hệt như những lần thất bại trước đó. Hắn tin chắn rằng một đao này cũng có thể chém trúng Hàn Sâm.
Khác biệt chính là, bây giờ cơ thể của Hàn Sâm không có sự bảo vệ của áo giáp, một đao này của hắn có thể trực tiếp giết chết Hàn Sâm, trực tiếp đoạt lại giày thủy tinh và găng tay.
Đám người Ngao Dạ cũng đều căng thẳng nhìn Hàn Sâm, Ngao Dạ và Hàn Ngọc Phi cũng hiểu rất rõ, nếu như lần này Hàn Sâm lại đỡ không được lưỡi đao kia, vậy thì thực sự chỉ có một con đường chết.
“Nhìn mắt của hắn… Nhìn vào mắt của hắn…” Ngao Dạ kêu to, mặc dù biết rõ có lẽ không có tác dụng gì.
Tâm Nhãn Thuật là một kỹ pháp chỉ có thể hiểu ý nhưng khó có thể truyền đạt bằng lời nói. Trước đây lúc hắn đi theo giáo quan học tập ‘Tâm Nhãn Thuật, là giáo quan sử dụng Tâm Nhãn Thuật huấn luyện cho hắn, giày vò hết lần này đến lần khác mới giúp cho Ngao Dạ nắm được loại cảm giác đó, học được Tâm Nhãn Thuật của giáo quan.
Khi đó là giáo quan tận tâm dạy hắn, chưa từng thật sự làm tổn thương hắn, hơn nữa tốc độ sử dụng Tâm Nhãn Thuật cũng rất chậm, cho dù là như vậy, Ngao Dạ cũng phải học hơn hai tháng mới có thể thật sự hiểu được Tâm Nhãn Thuật, nhưng cho dù như thế thì cũng đã được giáo quan gọi là thiên tài.
Bây giờ điều Hàn Sâm đối mặt là thực chiến và uy hiếp tính mạng, thời gian lại ngắn như vậy, khả năng có thể nhìn thấu Tâm Nhãn Thuật thực sự quá thấp.
Đao và quyền trong nháy mắt va chạm vào nhau, thế nhưng chuôi Tây Hoàng Đao lại giống như ảo ảnh chợt vụt qua nắm đấm của Hàn Sâm, không hề bị nắm đấm của Hàn Sâm va phải, mang theo sức mạnh không ai bằng chém về phía lồng ngực của Hàn Sâm.
“Không ngăn cản được!” Mặt Ngao Dạ lập tức biến sắc. “Thôi xong rồi!” Sắc mặt Hàn Ngọc Phi cũng trắng bệch.
Về phần Kỷ Yên Nhiên và La Lam, thị lực của các nàng còn chưa đủ để nhìn thấy rõ tình huống hiện tại, hoàn toàn không biết tình cảnh nguy hiểm bây giờ là của Hàn Sâm.
“Kết thúc rồi!” Giáo quan có thể cảm nhận được lưỡi đao cắt xuyên qua quần áo và máu thịt, trong mắt lóe lên một tia điên cuồng.
Từ nay về sau, hắn có thể đoạt được tất cả võ trang Tỉnh Hoàng, chỉ cần có thể hòa toàn bộ chúng thành một thể, khả năng sống sót của hắn ở bên ngoài sẽ cao hơn.
Nhìn thấy máu thịt trên ngực của Hàn Sâm tràn ra bên dưới lưỡi đao, ánh mắt của giáo quan sáng rực, sức lực trên tay lại tăng thêm mấy phần, phải một đao chém chết Hàn Sâm, tuyệt đối không cho hắn thêm bất cứ cơ hội nào.
Hết chương 1704.
Bạn cần đăng nhập để bình luận