Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!
Đầu của Bá Vương Trùng bị đập mạnh xuống cắm vào trong đất, não văng tung tóe, chết oan uổng ngay lập tức.
Ninh Tịnh nhìn đến mức con ngươi sắp nhảy ra ngoài luôn rồi. Trước đây Hàn Sâm một chưởng đánh nát Bá Vương Trùng chưa trưởng thành còn dễ nói, nhưng Bá Vương Trùng của nàng đã trưởng thành, Hàn Sâm lại có thể đánh nát đầu của nó chỉ bằng một chưởng, chuyện này quá khó tin.
Thiếu niên áo trắng đứng một bên xem, ánh mắt trở nên sáng rực, võ tay nói: “Quá thú vị, lại có người thể đánh chết Bá Vương Trùng bằng tay không thật kìa, sao ngươi lại có sức lực mạnh như vậy?”
“Lời ngươi nói lúc nãy có tính hay không?” Hàn Sâm nhìn thiếu niên đó hỏi.
“Đương nhiên tính chứ, Ninh Tịnh đưa xác của Bá Vương Trùng cho hắn.” Thiếu niên áo trắng nói xong đi đến chỗ Hàn Sâm, vừa đi vừa hỏi: “Ngươi tên Hàn Sâm đúng không? Ngươi là huyết mạch bẩm sinh sao? Là huyết mạch hệ nào sao có thể có sức mạnh lớn như thế?”
Nói xong, thiếu niên áo trắng còn muốn đưa tay ra sờ cơ bắp trên cánh tay Hàn Sâm, nét mặt vô cùng tò mò.
“Điện hạ…Không thể…” Thiếu niên áo trắng còn chưa đến trước mặt Hàn Sâm thì đã nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện trước mặt thiếu niên áo trắng, khiến hắn không thể nào tiếp cận Hàn Sâm được.
“Không phải ta đã bảo các ngươi đừng đi theo ta sao, sao các ngươi lại đến đây?” Thiếu niên áo trắng liền tỏ ra không hài lòng, trừng mắt với người đó nói.
“Thuộc hạ biết tội.” Người đó lập tức quỳ xuống trước mặt thiếu niên áo trắng, nhưng mà không hề có ý định tránh ra, cúi đầu nói tiếp: “Người này quá nguy hiểm, xin điện hạ đừng mạo hiểm.”
“Ta chỉ muốn nói chuyện với hắn, có cái gì nguy hiểm chứ? Mau lui xuống” Thiếu niên áo trắng lạnh lùng quát.
“Điện hạ, xin hãy nghĩ lại.” Người đó vẫn quỳ trước thiếu niên không hề có ý định lui bước.
“Ta mang Bá Vương Trùng đi đây.” Hàn Sâm nhìn ra thiếu niên áo trắng có lai lịch không tâm thường, nhưng chuyện này không liên quan gì đến hắn. Hắn chào hỏi với thiếu niên áo trắng xong thì đi thẳng đến bên cạnh xác của Bá Vương Trùng, kéo cái xác lên định rời đi.
“Tên khốn kiếp, cút ra cho ta.” Thiếu niên áo trắng không chút lưu tình đá lên người của tên kia rồi đuổi theo Hàn Sâm.
“Hàn Sâm nếu ngươi chịu theo ta về, ta bảo đảm vinh hoa phú quý hưởng không hết.” Thiếu niên áo trắng đi theo bên cạnh Hàn Sâm, ánh mắt tha thiết nói.
“Ngươi bảo ta theo ngươi về làm gì?” Hàn Sâm vừa đi vừa nói.
“Chị của ta nuôi một chủng gen vô cùng lợi hại, ta luôn thua nàng bị nàng bắt nạt, ta muốn ngươi giúp ta đánh bại chủng gen của nàng, xả giận cho ta.” Thiếu niên áo trắng nghiến răng nghiến lợi nói.
Hàn Sâm trợn mắt nhìn hắn: “Ta là người không phải chủng gen.”
“Ta biết mà, nhưng mà không ai quy định con người không thể vào trường đấu thú cải!” Thiếu niên trịnh trọng nói.
“Không đi.” Hàn Sâm không thèm quay đầu lại mà nói.
“Không phải ngươi muốn xác của chủng gen sao? Nếu như ngươi có thể giết chủng gen của chị ta thì toàn bộ thi thể đều thuộc về ngươi.” Thiếu niên áo trắng vội ra giá.
“Không hứng thú.” Hàn Sâm nghĩ cũng không thèm nghĩ, từ chối hết lần này đến lần khác, hắn cũng không phải thiếu chủng gen thật.
“Ta cho ngươi mười quả trứng gen…Không…Hai mươi quả…” Thiếu niên áo trắng tiếp tục ra giá, dáng vẻ cố chấp không buông tha.
Hàn Sâm mặc kệ hắn vẫn bước đi về phía trước.
Thiếu niên áo trắng không chịu từ bỏ, vẫn luôn đi theo Hàn Sâm, muốn thuyết phục hắn.
Ninh Tịnh và người trông như hộ vệ kia cũng theo sát phía sau thiếu niên, luôn cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, như thể sợ Hàn Sâm gây bất lợi cho thiếu niên vậy.
Hàn Sâm cãi với thiếu niên thấy hơi phiền bèn chỉ vào Ninh Tịnh thuận miệng nói một câu: “Để ta vào trường đấu thú gì đó cũng được, chỉ cần nàng ấy chịu làm nô tỳ của ta là được.”
Ninh Tịnh tức giận: “Ngươi nói gì cơ?”
Thiếu niên áo trắng nghe Hàn Sâm nói vậy thì trong lòng vui mừng, nhìn Hàn Sâm hỏi: “Lời này là thật sao?”
“Thật còn hơn vàng.” Hàn Sâm cười nói.
“Ninh Tịnh, vậy phải để ngươi chịu uất ức rồi” Thiếu niên áo trắng nhìn Ninh Tịnh nói.
Nét mặt Hàn Sâm và Ninh Tịnh đều thay đổi, Hàn Sâm thầm nghĩ: “Đệt, đây là đứa con ngốc của nhà địa chủ nào vậy, dám mở miệng thật!”
Ninh Tịnh là cháu gái của thành chủ Long Ca, nếu là người bình thường thì sẽ không thể nào đồng ý điều kiện của Hàn Sâm, cho dù là hoàng đế của đế quốc Đại Tần e rằng cũng không làm nhục trọng thần của mình thế này.
Nhưng cái tên thiếu niên áo trắng này không hề để ý, mở miệng bảo Ninh Tịnh làm nô tỳ cho hắn, ngu ngốc biết bao nhiêu mới có thể đứng trước mặt mọi người nói ra lời này chứ.
“Điện hạ… Xin ngươi ban chết cho Ninh Tịnh…” Ninh Tịnh lập tức quỳ xuống với vẻ mặt đầy căm uất nói.
Đến vẻ mặt của tên hộ vệ kia cũng trở nên kỳ quặc, hắn nhìn thiếu niên áo trắng nhưng cũng không dám nói gì.
Thiếu niên áo trắng nghe Ninh Tịnh xin ban chết thì sửng sốt, đang định muốn nói gì đó thì tên hộ vệ kia bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên: “Điện hạ cẩn thận.”
Nói xong dị quang trên người hộ vệ tỏa ra rực rỡ, sau lưng mọc ra một đôi cánh, đỉnh đầu cũng mọc ra một cái sừng kỳ lạ, tung một quyền đấm thẳng lên trời.
Chỉ thấy một tia sấm sét từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đánh cho cả người tên hộ vệ đó cháy như than, ngã thẳng xuống đất không còn tiếng động gì.
Hàn Sâm quay đầu lại nhìn, thì thấy một cô gái xinh đẹp giống như thiên sứ, sau lưng mọc một đôi cánh trắng tinh, trên người mặc sa y màu trắng, sấm sét bao quanh người phá không đi đến.
Hết chương 3046.
Bạn cần đăng nhập để bình luận