Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2338. Đế Văn

Nhìn thấy Bạch Thanh Hà đánh tới một chưởng, Hàn Sâm cũng đã sớm đánh tới một chiêu Hoàng Cực Kinh Thiên.
Không phải là hắn không muốn dùng chiêu thuật khác, mà là vì thời gian hắn giả mạo Bạch Dịch quá ngắn, vốn dĩ chưa kịp học xong những chiêu thuật khác. Một chiêu Hoàng Cực Kinh Thiên như vậy cũng là do hắn học được ở phía trên tượng đá của Hoàng Cực Thủy Tổ. Hắn cũng chỉ học được một chiêu như thế mà thôi, nếu không dùng một chiêu này mà dùng những chiêu thuật khác thì sẽ rất dễ lộ ra sơ hở.
Chưa kể tới, một chiêu Hoàng Cực Kinh Thiên này xứng đáng là kỹ thuật tuyệt vời nhất đã trải qua ngàn chuy trăm luyện, mặc dù chỉ có một chiêu nhưng lại vô cùng bá đạo. Mặc dù nói nó là một phương pháp có thể đánh bại hàng vạn phương pháp thì có chút khoa trương, nhưng trong tình huống bình thường cũng đều có thể đối phó được.
Ầm ầm!
Quyền chưởng giao nhau, chiêu Hoàng Cực Kinh Thiên này của Hàn Sâm lại ngăn chặn được Nhất Chưởng Phân Nhật Nguyệt của Bạch Thanh Hà, vẫn lại là một cục diện bất phân thắng bại.
“Ôi, Hoàng Cực Kinh Thiên Quyền của Bạch Dịch lại có thể ngăn chặn được Nhất Chưởng Phân Nhật Nguyệt, hôm nay thật sự gặp quỷ rồi, chuyện quái dị nào cũng có.”
“Cùng là Lĩnh Vực Nhất Trùng cấp Vương, làm sao Hoàng Cực Kinh Thiên Quyền lại có thể ngăn chặn được Nhất Chưởng Phân Nhật Nguyệt chứ?”
“Nước của Bạch gia quá sâu, hai vị Hoàng tử bình thường ẩn giấu thực lực lại có thể bộc phát ra lực chiến đấu như vậy, nói là có tư thế ngút trời cũng không quá đáng. Xem ra trò hay của trận tranh giành ngôi vị Hoàng Đế này bây giờ mới bắt đầu.”
Mọi người xôn xao bàn luận, nhưng Bạch Thanh Hà lại không tiếp tục tấn công mà hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, một lúc lâu sau
hắn mới lên tiếng: “Quả nhiên Thập Lục ca không giống người phàm
trần, chẳng trách lại có thể lĩnh hội được Thạch Tượng Thủy Tổ.”
“Ngươi cũng không kém.” Hàn Sâm hừ lạnh nói.
Bạch Thanh Hà ngẩng đầu nhìn Đế Thụ nói: “Đế Thụ sắp tỉnh dậy rồi, hôm nay không nên đánh nữa. Ngươi cũng tới đây để thỉnh cầu Đế Văn bảo hộ, vậy ngươi và ta quyết định thắng thua dựa vào số lượng Đế Văn lấy được, Thập Lục ca nghĩ sao?”
“Ta chỉ tùy ý đi một vòng thôi, có thể lấy được Đế Văn hay không ta cũng không quan tâm.” Hàn Sâm nói.
Bạch Thanh Hà lại cười nhạt nói: “Chẳng lẽ Thập Lục ca sợ thua sao?” “Hừ, ta phải sợ ngươi à?” Hàn Sâm hừ lạnh nói.
“Đã thế thì cứ quyết định như vậy đi, chúng ta dùng số lượng Đế Văn để quyết định thắng thua, ai lấy được nhiều Đế Văn hơn thì thắng.” Bạch Thanh Hà vừa nói xong thì quay thẳng về đỉnh đầu Đế Long và ngồi xuống.
Hàn Sâm không biết rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể lấy được Đế Văn, hắn không thể làm gì khác đành phải làm ra vẻ giả vờ khinh thường và bay đến một đỉnh đầu Đế Long khác. Hắn cũng ngồi xuống giống như Bạch Thanh Hà.
Nhìn thấy Bạch Thanh Hà ngồi ở trên đầu rồng nhắm mắt nghỉ ngơi, Hàn Sâm cũng làm ra vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi, Huyết Kỳ Lân lập tức nằm ở bên cạnh hắn.
“Bạch Thanh Hà và Bạch Dịch muốn thỉnh cầu Đế ấm bảo hộ, không biết bọn họ có thể lấy được mấy tấm Đế Văn bảo hộ đây?”
“Nếu như trước đó, ta cảm thấy bọn họ có thể lấy được một hai tấm Đế Văn đã là không tệ rồi, nhưng bây giờ thật khó mà nói được. Hai người này cũng che giấu quá kỹ, hôm nay đột nhiên muốn trở nên nổi tiếng thì tất nhiên đã tích lũy đủ thực lực rồi.”
“Nói không sai, thật sự không thể ngờ hai Hoàng tử không có gì bất thường như thế mà lại đều có năng lực và sự nhãn nại chịu đựng như vậy. Chỉ sợ là từ trước đến nay tộc Hoàng Cực ta cũng chưa từng có thời đại hưng thịnh như vậy.”
“Ha ha, thực lực của đám Hoàng tử và Hoàng nữ càng mạnh thì tranh đoạt cũng sẽ càng kịch liệt hơn, rất khó có thể nói được là chuyện tốt hay xấu.”
Nhìn thấy lá cây của Đế Thụ đã bắt đầu dần lóe lên vầng sáng, rất nhiều Hoàng tử và Hoàng nữ nhưng lại không có ai đi tìm rễ chủ Đế Long đó mà đều đứng ở phía xa ngắm nhìn Hàn Sâm và Bạch Thanh Hà.
Trên mỗi một phiến lá cây của Đế Thụ đều có một Đế Văn, cùng với sự thức tỉnh của Đế Thụ, những Đế Văn ở trên phiến lá đó sẽ càng lúc càng sáng, nhuộm cho lá cây một màu vàng óng.
Bản thân Đế Văn chính là vân ở trên bề mặt phiến lá, nhưng mỗi một đường vân lại có sự khác biệt, cùng với sự trôi qua của thời gian thì những đường vân sẽ càng lúc càng sáng lên, giống như là từng ký hiệu màu vàng trong suốt sáng long lanh ở trên bê mặt phiến lá vậy, từng cổ vận thần bí bay bồng bềnh theo sự lay động của lá cây, mỗi một cái Đế Văn cũng làm cho người ta có cảm giác khác nhau.
Có cái như lửa cháy bừng bừng, có cái giống như nước chảy róc rách, có cái trầm dày như mặt đất, có cái lại sâu lắng như vực sâu.
Mặc dù Hàn Sâm không biết những thứ Đế Văn kia, nhưng chỉ cần nhìn ý nghĩa và tư thế của bọn chúng thì trong lòng hắn cũng đã có thể hiểu ra bọn chúng có ý nghĩa như thế nào.
Cái đó cũng không phải do Hàn Sâm có sự hiểu biết rộng, mà là bản thân ý nghĩa và thế của những Đế Văn kia cũng đã gần với bản chất của sự việc, so với chữ tượng hình thì nó có mức độ cao hơn, cho dù không cần đi học nhưng chỉ cần từng nhìn thấy sự vật tương ứng với những Đế Văn kia, đương nhiên có thể nhận ra nó có ý nghĩa như thế nào.
“Thiên địa to lớn thật sự là không thiếu những thứ kỳ lạ, lá cây của gốc cây Đế Thụ này vậy mà lại mơ hồ phù hợp với căn nguyên của vạn vật, giống như là cái gì cũng có, thật sự là kỳ diệu mà chặt chẽ.” Hàn Sâm than thở ở trong lòng, nghĩ rồi lại nghĩ: “Nếu như có thể đào nó lên và mang về Liên Minh thì không biết nó có thể sống được hay không?”
Cùng với sự thức tỉnh hoàn toàn của Đế Thụ, Đế Văn tỏa sáng rực rỡ, có rất nhiều Đế Long cũng đã gầm thét chui xuống dưới mặt đất.
Hàn Sâm nhìn thấy Bạch Thanh Hà vẫn không di chuyển, trong lòng hắn có chút kỳ quái: “Không phải hắn nói muốn thỉnh cầu Đế Văn bảo hộ sao? Tại sao hắn vẫn ngồi bất động ở trên đỉnh đầu của Đế Long, như vậy chẳng phải là muốn bị đưa vào bên trong địa mạch đấy chứ?”
Trong lòng Hàn Sâm nghĩ như vậy.
Nhưng mà người cũng không động dậy, hắn vẫn ngồi bất động ở trên đỉnh đầu của Đế Long giống như Bạch Thanh Hà.
Đế Long ở bốn phía xung quanh đều vặn vẹo chui xuống dưới đất, Đế Long mà hai người bọn họ ngồi cũng bắt đầu chuyển động, nhưng Bạch Thanh Hà vẫn không hề nhúc nhích.
Trong lòng Hàn Sâm đang tự cảm thấy kỳ quái thì lại thấy con Đế Long mà mình ngồi xuống không chui xuống đất giống như những con khác, ngược lại nó ngẩng đầu rồng lên lao về phía tán cây.
Ở dưới tán cây, trong một vùng giống như bầu trời màu vàng, một đám Đế Văn lóe lên không ngừng giống như những ngôi sao màu vàng, hai con Đế Long di chuyển ngược nhau, trông giống như đang bay về phía dải ngân hà trên bầu trời vậy.
Cái cảnh tượng kiểu này, nếu như không phải tự mình trải qua thì thật sự khó mà có thể tưởng tượng được độ hoành tráng và đẹp đẽ của nó.
Hàn Sâm đứng ở trên đầu rồng nhìn Đế Văn lóe lên đầy trời, hắn có cảm giác như mình đang ở một thế giới ảo mộng vậy.
Nhưng hai con Đế Long đang bay được một nửa thân cây thì không còn cách nào đi về phía trước nữa, dù sao bọn chúng cũng chỉ là rễ của Đế Thụ, lúc này đã kéo dài đến giới hạn cao nhất, trừ khi chặt đứt liên quan cùng với thân thể của Đế Thụ, nếu không bọn chúng khó mà có thể đi thêm một tấc nữa.
Lúc này cuối cùng Bạch Thanh Hà cũng mở mắt, hắn từ đỉnh đầu Long Đế đứng bật dậy, ngẩng đầu nhìn Đế Văn đầy trời nói: “Trưởng giả làm đầu, Thập Lục ca xin mời ngươi trước!”
“Ta chỉ tùy tiện đi dạo một vòng, vẫn là ngươi trước đi.” Hàn Sâm dửng dưng nói.
Thực ra vốn dĩ hắn không biết phải làm thế nào mới có thể lấy được sự công nhận của Đế Văn và nhận được bảo hộ của bọn chúng.
Bạch Thanh Hà cũng không từ chối, ánh mắt hắn lấp lánh nhìn những Đế Văn kia, trên người nổi lên ánh sáng trắng mờ nhạt, làm cho thân thể máu thịt của Bạch Thanh Hà cũng trở nên càng lúc càng sáng hơn, cứ như thể là một viên ngọc trong veo sáng long lanh vậy.
“Hoàng thể?” Hàn Sâm khế nheo đôi mắt lại nhìn Bạch Thanh Hà đứng ở trên đầu rồng, thân thể của hắn càng lúc càng sáng lên, gần như là được thần quang bao quanh vậy, không chỉ có máu thịt mà dường như ngay cả tóc cũng biến thành ngọc bích.
Cùng với sự tràn ra của Hoàng thể, Đế Văn ở bên trên Đế lá vậy mà lại mơ hồ hưởng ứng, một chiếc lá của Đế cây khẽ run rẩy giống như có gió xuyên qua rừng cây và phát ra âm thanh xào xạc.
Hết chương 2338.
Bạn cần đăng nhập để bình luận