Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 633: Mũi Tên Lông Quạ Đen

- Nhìn dáng vẻ của tiểu Ngân Hồ, có lẽ hồ lô này sẽ không có nguy hiểm gì? Nhưng nếu như là đồ tốt, sao một chút phản ứng mà cũng không có thế?
Hàn Sâm đoán không ra kết quả, cũng không dám mạo hiểm, tính toán đợi thương thế của mình tốt hơn một chút, hắn sẽ tìm một chỗ không người để vứt hồ lô đi.
Tốt nhất là tìm một nơi như vực sâu gì đó, miễn cho sau này ở bên trong lại nhảy ra một yêu quái hại người.
Không phải Hàn Sâm không muốn đập hồ lô này ra để nhìn xem bên trong là cái gì, nhưng hồ lô này thật sự quá cứng, hắn dùng thú hồn thần huyết trong trạng thái bạo tẩu vẫn không thể làm gì được, căn bản không đánh vỡ được.
Thương thế của Hàn Sâm thật sự quá nặng, dù có tiểu Ngân Hồ hỗ trợ, hắn vẫn tốn ba bốn ngày mới có thể tự xuống giường đi lại, muốn khôi phục hoàn toàn, không có mười ngày nửa tháng là không có khả năng.
Hàn Sâm vốn đã định vứt hồ lô đi, nhưng lại nhớ tới trong tay mình còn có ba mươi sáu cọng lông của quạ đen, sau khi chế thành mũi tên, phối hợp với nỏ Khổng Tước, nói không chừng có thể bắn thủng hồ lô kia.
Hàn Sâm cẩn thận quan sát đống lông của quạ đen đó, dài hơn một thước, toàn thân đen như mực giống như huyền thiết, giốn như lông vũ bình thường, ở giữa là một ống hình tròn, hai bên là lông màu đen, xếp chéo xen kẽ vào nhau nhìn như hai mảnh huyền thiết.
Nhưng nếu dùng tay vuốt thuận theo chiều cọng lông, lông mềm rất dễ dàng bị đè xuống, dán trên ống ánh sáng hình tròn, nhìn có vẻ rất mềm mại.
Nhưng nếu vuột ngược chiều lại, lớp lông mềm kia lại sắc bén dọa người, giống như vô số kim châm xếp chồng lên nhau tạo thành lưỡi dao sắc bén, vô cùng cổ quái.
Mà dưới gốc lông vũ, ống hình tròn dần nhỏ lại, tạo thành một lưỡi gai, khi bắn ra rất có lợi cho xuyên thấu.
- Không biết lông này có thể trực tiếp bỏ vào giữa nỏ Khổng Tước hay không?
Hàn Sâm triệu hoán ra Nỏ Khổng Tước, thử bỏ cọng lông quạ đen vào trong máng đựng mũi tên.
Thực tế còn tốt hơn Hàn Sâm nghĩ, lông của quạ đen đặt vào rất thuận lợi, bởi vì lúc bắn cọng lông bay về phía trước, lớp lông sẽ bay theo chiều thuận, cho nên hoàn toàn không ảnh hưởng tới nỏ.
Đến khi bắn trúng mục tiêu, lông vũ sẽ chui vào, nếu muốn rút ra sẽ rất khó khăn, khi nhổ ra, những lông mềm đó lập tức biến thành gai ngược, trực tiếp cắt vào máu thịt, vô cùng khủng bố.
Hàn Sâm thử bắn một mũi tên lông vũ quạ đen ra ngoài, chỉ thấy một tia sáng bay vụt ra, vượt qua khoảng cách hai, ba ngàn mét, trực tiếp bắn thủng một gốc đại thụ mấy người ôm mới có thể ôm hết, hơn nữa mũi tên lông vũ quạ đen vẫn không ngừng lại tiếp tục bắn thủng ba cây đại thụ to như thùng nước mới hết lực rơi xuống.
- Mạnh. . . quá mạnh. . .
Hàn Sâm vui đến mức muốn nhảy dựng lên, vội vàng đi nhặt mũi tên lông vũ quạ đen trở về.
Từng mũi tên lông vũ màu đen được Hàn Sâm đặt vào trong khay mũi tên, một lần tối đa chỉ có thể đặt 15~16 mũi tên, đây đã là cực hạn, đặt được bằng đó là bởi vì lông vũ mảnh hơn mũi tên thông thường một chút, nếu là tên nỏ bình thường, tối đa chỉ có thể lắp 10 mũi tên mà thôi.
Sau khi đã lắp xong mũi tên lông vũ, Hàn Sâm tìm tới một vách núi, đặt hồ lô lên một khe đá, cầm Nỏ Khổng Tước, trực tiếp bắn một mũi tên lông vũ quạ đen tới.
OÀ..ÀNH!
Mũi tên lông vũ màu đen bắn trúng lên hồ lô, chỉ nghe thấy một tiếng vang rền, núi đá bắn tung tóe, khe núi trực tiếp bị nổ ra một hố to, nhưng hồ lô kia vẫn lông tóc không tổn hại nằm giữa hố đá.
Hàn Sâm vẫn không hết hi vọng, nỏ Khổng Tước liên tục bắn tới hồ lô một, tiếng ầm ầm vang lên bên tai không ngừng, vách núi đều bị bắn thủng thành một lỗ lớn, hồ lô kia vẫn không chút thương tổn.
- CMN, hồ lô này rốt cuộc là thứ quỷ gì thế?
Hàn Sâm kinh hãi.
Nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng, ngay cả con quạ đen kia cũng không làm gì được giàn dây hồ lô, phải bỏ lại một đống lông rồi chạy, mũi tên lông vũ màu đen này bắn không thủng được hồ lô cũng rất bình thường.
Hàn Sâm cầm lấy hồ lô, tâm tình vô cùng phức tạp, do dự rất lâu, Hàn Sâm cắn răng, mang hồ lô tới trước một vực sâu, giơ tay muốn ném hồ lô vào trong vực sâu.
Hàn Sâm thật sự sợ trong hồ lô sẽ chui ra một con ong độc hay gì đó, câu chuyện nông phu và xà, từ nhỏ Hàn Sâm đã nghe vô số lần, hắn cũng không muốn bị cắn ngược một ngụm.
Thế nhưng khi Hàn Sâm vừa mới ném hồ lô ra bên ngoài, tiểu Ngân Hồn vẫn luôn nằm sấp trên vai hắn đột nhiên bắn nhanh ra ngoài, há miệng ngậm lấy hồ lô kia, quay người nhảy vào trong ngực Hàn Sâm, rồi thả hồ lô vào trong tay Hàn Sâm.
- Mày rốt cuộc có ý gì?
Hàn Sâm nắm lấy hồ lô, ngạc nhiên nhìn tiểu Ngân Hồ.
Thế nhưng tiểu Ngân Hồ lại không biết nói chuyện, sao có thể trả lời hắn, chỉ ghé đầu vào vai hắn, ưu nhã đong đưa cái đuôi to.
Hàn Sâm thấy hỏi không được gì, liếc nhìn tiểu Ngân Hồ một cái, lại đưa tay ném hồ lô xuống vực.
Tiểu Ngân Hồ quả nhiên lại nhảy ra, ngậm hồ lô vào trong mồm rồi trở về thả vào trong tay Hàn Sâm, Hàn Sâm cũng hiểu được, tiểu Ngân Hồ đúng là muốn hắn giữ lại cái hồ lô này.
Hàn Sâm nhìn tiểu Ngân Hồ một hồi lâu, mới cầm lấy hồ lô rồi quay người rời khỏi vách núi.
Nếu tiểu Ngân Hồ kiên trì muốn giữ vật này lại, Hàn Sâm cảm thấy sẽ không có nguy hiểm gì, nói không chừng thật sự là đồ tốt.
Hơn nữa khi hắn cầm hồ lô, cũng không có cảnh báo nguy hiểm, có lẽ không có vấn đề lớn.
Chỉ là nhịp tim đập bên trong hồ lô kia lại khiến Hàn Sâm luôn chú ý, bình thường đều cầm hồ lô trong tay, luôn luôn chú ý tình huống trong hồ lô.
Từ khi trở về dưới chân núi Thần Sơn, nhịp đập như nhịp tim trong hồ lô chưa từng đứt đoạn, vẫn luôn đập nhịp nhàng như vậy, nhưng rất yếu ớt, nếu như không cầm nó ở trong tay, căn bản không cảm giác được chấn động rất nhỏ ở bên trong
Hàn Sâm cầm hồ lô vuốt vuốt vài ngày, không biết hồ lô kia trời sinh đã như thế, hay là được Hàn Sâm vuốt vuốt, hồ lô vốn khô héo lại bắt đầu có chút óng ánh, ôn nhuận như hoàng ngọc, hơn nữa bên trong dần dần lộ ra từng sợi tơ vàng, nhìn vô cùng tinh xảo xinh đẹp.
Mà nhịp đập trong hồ lô cũng có vẻ mạnh hơn một chút, những vẫn vô cùng yếu ớt.
Hàn Sâm nghỉ ngơi tầm nửa tháng, vết thương trên người đã tốt hơn, tâm tư lập tức bay nhảy.
Hiện tại hắn đã có nỏ Khổng Tước và mũi tên lông vũ quạ đen, chỉ cần không gặp phải sinh vật siêu cấp thần huyết biến thái như quạ đen kia, có lẽ sẽ có khả năng chém giết.
- Đi đâu tìm một quả hồng mềm được nhỉ? Nếu như là Hồng Vân Loa Tử cũng là sinh vật siêu cấp thần huyết, mình cũng có thể thử một lần, cho dù không đánh chết được nó, mình cũng có thể bỏ chạy.
Hàn Sâm thầm tính toán.
Thế nhưng phía trên ngọn Thần Sơn còn có con quạ đen kia, Hàn Sâm thật sự không dám đi.
Về phần sinh vật siêu cấp thần huyết dưới biển, Hàn Sâm căn bản không nghĩ tới, uy lực của tên nỏ ở trong nước sẽ giảm xuống rất nhiều.
Nữ Hoàng nói là có chuyện trở lại Liên Minh đi, Hàn Sâm muốn hỏi thăm cô một chút, nơi nào có sinh vật siêu cấp thần huyết tương đối dễ giết, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô trở về.
Khi Hàn Sâm đang do dự có nên nghĩ biện pháp về băng nguyên trước hay không, lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
- Ai thế?
Hàn Sâm nhíu mày hỏi.
- Hàn lão đệ, là tôi.
Một giọng nói ở ngoài cửa vang lên, là giọng Trần Nhiên.
Hàn Sâm thoáng ngẩn người, lão gia hỏa Trần Nhiên này vẫn chưa chết, thế mà lại chủ động tìm tới tận cửa rồi, không biết y muốn làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận