Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1777. Thiên sứ áo lông vũ

Từ sau khi chiếc phi hành khí kia bị chém làm đôi, dọc đường đi đều sóng yên biển lặng, không có ai xuất hiện nữa.
“Khổng đại cả, bản lĩnh của ngươi như vậy thì rõ ràng chẳng cần phải sợ gì, nhưng bọn ta chỉ là phàm phu tục tử, nhỡ đâu về sau Vũ tộc tìm hai bọn ta trút giận thì sao, như vậy thật sự thảm rồi.” Hàn Sâm vừa đi vừa nói với Khổng Phi ở bên cạnh.
Khổng Phi nheo mắt nhìn Hàn Sâm nói: “Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm?”
“Chịu trách nhiệm hay gì đó khó nghe quá, bọn ta cũng đâu phải phụ
nữ.” Hàn Sâm cười nói: “Chỉ muốn đại ca là ngươi đây chỉ cho hai bọn †a một con đường sống thôi.”
Khổng Phi nở nụ cười: “Lúc này ta chỉ biết có một con đường, cũng không biết được là đường sống hay ngõ cụt, ngươi muốn ta chỉ cho ngươi con đường sống, vậy thì thật sự làm khó ta rồi.”
Hàn Sâm còn có thể nói gì được nữa, chỉ có thể tiếp tục đi theo Khổng Phi.
Chẳng qua hắn không hiểu lắm, rõ ràng là Khổng Phi cố tình mang theo hai người bọn họ. Với bản lĩnh của Khổng Phi, muốn giết bọn họ thì dễ như trở bàn tay, muốn hại bọn họ thì hoàn toàn không cần phiền phức tới như vậy, cũng không biết tại sao Khổng Phi lại muốn dẫn hai người bọn họ theo.
Thậm chí Hàn Sâm còn hoài nghi rằng có lẽ Khổng Phi là người may mắn còn sống sót của Tinh tộc, dù sao diện mạo của hắn rất giống với Tinh tộc.
Núi Mạc Tây cách thành Silgran hơn ngàn dặm, thế nhưng Khổng Phi lại không chịu ngồi tàu hay các phương tiện khác, lúc đầu có máy cày thì còn ổn, hiện tại chỉ có thể dựa vào chân để đi, mà đi như vậy thật sự không thể nào nhanh được.
Khổng Phi không sốt ruột chút nào cứ như là đi du ngoạn vậy, vô cùng nhàn nhã thoải mái.
Hàn Sâm và Ngao Dạ đều hơi lo lắng rằng Vũ sẽ lại tới tộc tấn công, thời gian dọc đường đi này yên ổn càng lâu thì có lẽ đến lúc Vũ tộc tấn công sẽ càng lợi hại hơn.
Cho dù Khổng Phi không sợ thì đến lúc đó hai người bọn họ cũng thảm.
Ba người đi gần nửa tháng, dọc đường đi không chút sóng gió nào hệt như Vũ tộc đã quên mất bọn họ.
Khổng Phi giới thiệu nơi này nơi kia suốt đường đi, toàn bộ địa điểm cảnh vật đều được hắn nắm vững trong lòng bàn tay giống như một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp, nào là “ Truyện về sơn nữ”, “Truyền thuyết về miếu tướng quân” vân vân và mây mây, đều kể rất sống động giống như thật sự có những chuyện này.
Khổng Phi kể chuyện rất giỏi, thỉnh thoảng những câu chuyện nông thôn hoang dã được hắn kể còn làm Hàn Sâm và Ngao Dạ nghe đến ngẩn người, có đôi khi biết rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhưng lại không nhịn được mà muốn nghe hắn kể trực tiếp.
Đi tới ngày thứ mười bảy, lúc bước tới cầu đá bên bờ một con sông nhỏ, Khổng Phi đứng trên đó nói với Hàn Sâm và Ngao Dạ: “Qua cầu Tiểu Vũ này, đi đến phía trước chính là núi Mạc Tây, các ngươi không đi lấy quặng thì không cần đi theo nữa, lúc này tách ra thôi.”
Hàn Sâm và Ngao Dạ đều hơi giật mình, bọn họ đi mười bảy ngày, thế nhưng mỗi ngày đều giống như đi du ngoạn, hoàn toàn đi không xa, Hàn Sâm ước tính cùng lắm là đi được khoảng ba bốn trăm dặm, đáng lẽ cách núi Mạc Tây còn rất xa.
Thế nhưng lúc Hàn Sâm và Ngao Dạ nhìn về phía núi bên kia thì cũng không khỏi ngẩn ngơ, đối diện bên kia cầu đá dựng một cột biên giới, phía trên ghi chữ “Cổ thụ đầu thôn núi Mạc Tây”.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ nhớ rõ không hề đi xa như vậy, nhưng không ngờ rằng đã đi được hơn ngàn dặm, tới phụ cận núi Mạc Tây, khả năng duy nhất chính là Khổng Phi đã động tay động chân.
Có thể không tiếng động khiến đám người Hàn Sâm đi hơn ngàn dặm mà không nhận ra chút gì, bản lĩnh như thế thật sự khiến người ta có chút sợ hãi.
“Các ngươi đi theo ta mười bảy ngày, xem như là duyên phận, món quà nhỏ này tặng các ngươi, xem như là trả thù lao các ngươi đi theo ta xa như vậy.” Khổng Phi nói xong thì rút ra hai phiến lông trắng từ tay áo lông, ngón tay khẽ gảy, hai phiến lông trắng liần lần lượt rơi vào tay Hàn Sâm và Ngao Dạ.
Hàn Sâm bắt lấy được sợi lông. Hắn cảm thấy sợi lông rất mềm mại, chỉ dài hơn bàn tay một chút, đúng là lông chim thật, cũng không phải là vật liệu dị chủng.
“Các ngươi có biết lông chim này là gì không?” Khổng Phi trừng mắt hỏi.
Hàn Sâm muốn nói là không biết, dù sao cũng rất nhiều loại lông chim, ai biết đây là loại lông của sinh vật nào, thế nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên, sắc mặt khế thay đổi, nhìn Khổng Phi hỏi: “Không phải cái này là lông chim của Vũ tộc đấy chứ?”
Khổng Phi cười ha hả: “Vũ tộc chỉ có hai cánh có lông, mà ở ngay chỗ này của hai cánh ấy lại có hai sợi lông mềm mại nhất, tên chúng chính là “lông vũ của thiên sứ”, bình thường là thứ quý trọng nhất. Chiếc áo lông này của ta ấy à, nó được dệt nên từ lông vũ của thiên sứ đó.
Hàn Sâm suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Theo như cách nói của hắn, chiếc áo lông chim toàn thân hắn kia, rốt cuộc phải có bao nhiêu Vũ tộc chết trong tay hắn thì mới có thế rút lông đan áo đây.
Thế nhưng hiện tại Khổng Phi lại tặng hai sợi lông vũ của thiên sứ cho bọn họ, thế này không phải là chê bọn họ chết chưa triệt để, mà còn muốn đổ thêm xăng lên người bọn họ sao?
Cho dù ban đầu Vũ tộc không có ý định giết hai bọn họ, nhưng nhìn thấy bọn họ cầm hai sợi lông vũ của thiên sứ, e rằng sẽ nổi lên sát tâm.
Khổng Phi cứ như nhìn thấu được suy nghĩ của Hàn Sâm, lại nói thêm: “Các ngươi không cần phải sợ hãi, cho dù Vũ tộc có thấy hai sợi lông chim này thì cũng sẽ không giết các ngươi.”
“Khụ khụ, Khổng đại ca à, thật ra bọn ta cũng có hứng thú với việc lấy quặng kiếm tiền, nếu không thì bọn ta vào núi lấy quặng cùng ngươi đi?” Hàn Sâm không dám tin Vũ tộc độ lượng như vậy đâu.
Khổng Phi như cười như không mà nhìn Hàn Sâm nói: “Các ngươi thật sự muốn đi theo ta sao? Mặc dù vào núi không khó, nhưng hiện tại phía trước ngọn núi kia lại có một con chó canh gác không quá thân thiện.”
“Chó canh gác gì?” Ngao Dạ hỏi.
“Hình như tên là công tước Huy Hoàng thì phải.” Khổng Phi nhìn thoáng qua hướng lối vào núi, không hề để tâm mà nói.
Hàn Sâm và Ngao Dạ liếc nhìn nhau, Vũ tộc đã ủ mưu lâu như vậy, hơn nữa còn phái một công tước tới đây, nếu như đi theo Khổng Phi thì có khi lại bị trận đại chiến hung hiểm kia ảnh hưởng ấy chứ.
Cho dù bây giờ có thể đi khỏi đây thì Hàn Sâm cũng không tin Vũ tộc sẽ thả bọn họ đi sau khi chuẩn bị lâu như vậy.
“Có gì phải sợ chứ, Khổng đại ca đi đâu thì hai người bọn ta theo tới đó.” Hàn Sâm vẫn cảm thấy đi theo Khổng Phi sẽ an toàn hơn một chút.
Khổng Phi như cười như không cười liếc nhìn Hàn Sâm: “Các ngươi muốn đi đến thì cứ đến, muốn rời thì có thể rời đi bất cứ lúc nào, ta sẽ không ngăn cản các ngươi đâu.”
Dứt lời, hắn bước qua cầu đá, đi về phía hướng núi Mạc Tây.
Hàn Sâm và Ngao Dạ vội vã đi theo, dù sao cũng đã đến nước này, đến lúc đó xem tình hình thế nào rồi tùy cơ ứng biến.
Khổng Phi này chẳng đáng tin cậy chút nào, dọc đường còn kéo bọn họ vào trong nguy hiểm, trước khi rời đi còn cho bọn họ hai chiếc lông nguy hiểm.
Nếu không phải Hàn Sâm đã biết việc Khổng Phi có thể giết bọn họ dễ như trở bàn tay thì hắn thật sự hoài nghi rằng Khổng Phi có thâm thù đại hận với bọn họ, cố ý muốn hại bọn họ.
Tới gần lối vào núi, nhìn từ phía xa thật sự thấy một người Vũ tộc đứng ở chân núi.
Bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên Hàn Sâm không cảm nhận được khí tức của người Vũ tộc kia, chỉ thấy được trên người hắn là một bộ giáp hoa lệ và một bộ trang phục khoa trương, không giống người bình thường chút nào.
“Không ngờ công tước Huy Hoàng lại tự mình tới đón tiếp nhân vật nhỏ như bọn ta, đúng là khiến tại hạ thụ sủng nhược kinh.” Khổng Phi mỉm cười nhìn Vũ tộc kia rồi nói, đâu có chút dáng vẻ thụ sủng nhược kinh nào.
“Chiếc áo lông chim trên người ngươi từ đâu mà có?” Sắc mặt công tước Huy Hoàng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc áo lông trên người Khổng Phi.
Hết chương 1777.
Bạn cần đăng nhập để bình luận