Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 991: Thu Long Châu

- Bảo Nhi trở về.
Hàn Sâm thấy Bảo Nhi bò tới lối vào lâu đài cổ, còn xoay đầu lại, ngậm bình sữa gọi hắn, đành phải cắn răng chạy tới, muốn bế Bảo Nhi đi ra.
Thế nhưng Hàn Sâm mới đi tới bên cạnh Bảo Nhi, Bảo Nhi lại dùng cả tay chân bò vào bên trong, tốc độ nhanh kinh người.
- Cậu điên rồi, chớ vào đó.
Sát Na Nữ Đế ở bên ngoài kêu to, nếu Hàn Sâm chết ở bên trong, cô cũng sẽ bị hủy diệt.
Hàn Sâm tâm niệm vừa động, thu hồi Sát Na Nữ Đế vào Hồn Hải, đuổi theo Bảo Nhi vào bên trong.
Nếu là đứa trẻ bình thường, cho dù Hàn Sâm liều mạng cũng phải cản cô bé lại, nhưng đưa nhỏ này lại khác, hơn nữa bình thường cô bé luôn nghe lời, lúc này lại đột nhiên muốn mang hắn đi vào, nói không chừng thật sự sẽ có chỗ tốt gì đó.
Bảo Nhi bò ở phía trước, Hàn Sâm đi theo ở phía sau, trong pháo đài cổ có rất nhiều đường rẽ, Bảo Nhi ngậm núm vú cao su một đường bò vào bên trong, cũng không biết cô bé có biết đường hay không.
Bảo Nhi bò rất nhanh, nhưng khi Hàn Sâm đi ở phía sau cách quá xa, bé sẽ dừng lại duỗi bàn tay nhỏ bé mập mạp trắng nõn phất tay với Hàn Sâm, trong miệng còn y y nha nha kêu:
- Ba ba. . .
Hàn Sâm đành phải tiếp tục cùng Bảo Nhi đi vào bên trong, nhìn đại ngô công và Quỷ Dạ Xoa bị trọng thương, Hàn Sâm cho rằng trong pháo đài cổ nhất định vô cùng nguy hiểm, nhưng đoạn đường đi theo Bảo Nhi tới, vậy mà một chút nguy hiểm cũng không gặp phải.
Bụi gai tự nhiên đan vào nhau tạo thành lâu đài cổ, cũng không biết rộng bao nhiêu, Hàn Sâm đoán ít nhất cũng đi hơn mười dặm rồi, đi qua không biết bao nhiêu thông đạo, nhưng phía trước vẫn là bụi gai giăng khắp nơi.
Đột nhiên, Bảo Nhi ngừng lại, mắt to nhìn phía trước, đưa ngón tay nhỏ chỉ về phía trước, Hàn Sâm vội vàng đi lên, ôm Bảo Nhi từ dưới đất lên, đồng thời nhìn về phía trước, chỉ thấy trong thông đạo ở bụi gai phía trước có thi thể một con dị sinh vật chặn ngang thông đạo.
Con dị sinh vật kia là một cự hổ màu vàng, thân thể nằm trong đường hầm, chỉ có thể nhìn thấy nửa người sau của nó, phía sau nhìn không thấy vết thương, phía dưới lại có rất nhiều máu tươi, cũng không biết là chết như thế nào.
- Ở bên ngoài nghe được một tiếng hổ gầm kia, chẳng lẽ là do nó gầm?
Trong lòng Hàn Sâm hơi động, triệu hoán Kỵ Sĩ Phản Nghịch ra.
Kỵ Sĩ Phản Nghịch thấy được thi thể dị sinh vật kia, hai mắt lập tức sáng lên, đi đến bên cạnh thi thể kia, trực tiếp gặm cắn da thịt của thi thể.
Hàn Sâm rất vui vẻ, Kỵ Sĩ Phản Nghịch chịu ăn rồi, nói không chừng đây chính là thi thể của một con sinh vật siêu cấp thần huyết.
Tốc độ ăn uống của Kỵ Sĩ Phản Nghịch có thể so với tiểu thiên sứ lúc trước, rất nhanh đã gặm được một nữa da thịt, lúc này Hàn Sâm mới nhìn rõ phía trước của cự hổ.
Cự hổ không có đầu, máu tươi trên cổ bắt đầu chảy đầy đất, không biết đầu nó đã bị cái gì trảm xuống.
Quan sát bốn phía một chút, vậy mà không nhìn thấy đầu của nó, hơn nữa trong cơ thể của nó cũng không thấy gen sinh mệnh tinh hoa.
Mắt thấy Kỵ Sĩ Phản Nghịch đã gặm hết cả máu thịt của cự hổ, ngay cả xương cốt cũng không có buông tha, trực tiếp cắn đứt nuốt xuống, Hàn Sâm cũng không biết thân thể kia của y sao có thể chứa được cả một con dị sinh vật.
Thu Kỵ Sĩ Phản Nghịch vào Hồn Hải, ngón tay nhỏ của Bảo Nhi chỉ tới phía trước:
- Ba ba. . . đi. . .
Hàn Sâm hơi chút do dự, con dị thú này chết rất kỳ quặc, chỉ sợ phía trước sẽ có hung hiểm, không biết có nên tiếp tục đi tới hay không
Thế nhưng Bảo Nhi lại vô cùng nóng nảy thúc giục hắn, Hàn Sâm cắn răng một cái, tiếp tục đi vào bên trong.
Mỗi lần đi tới đường rẽ, Bảo Nhi lại duỗi ra ngón tay nhỏ chỉ chỉ, Hàn Sâm cùng nhau đi tới, đều không có gặp phải nguy hiểm gì.
Lại đi hơn mười dặm, phía trước đột nhiên xuất hiện một không gian tương đối lớn, Hàn Sâm quan sát bốn phía, ở nơi này có một tế đàn từ bụi gai dệt thành, trên tế đàn có một người đàn ông đang nằm.
Người đàn ông kia mặc áo giáp màu đen, trên đầu có một đôi Long Giác, mái tóc dài màu xanh lam rối tung trên tế đài, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt có ánh sáng, giống như y chỉ ngủ mà thôi.
Mà trên trán của người đàn ông kia lơ lững một viên dạ minh châu lớn chừng nắm đấm hơi mờ, tản ra ánh sáng óng ánh lanh.
Nhìn kỹ bên trong dạ minh châu dường như có một Long Linh màu vàng đang bay lượn, thỉnh thoảng còn có tiếng long ngâm từ bên trong truyền ra.
- Chẳng lẽ đây chính là Linh Châu?
Hàn Sâm nhìn dạ minh châu trên trán người đàn ông kia, trong nội tâm cuồng hỉ, nhưng hắn cũng không dám động lung tung.
Người đàn ông kia nhìn thế nào cũng không giống như là một người chết, chỉ giống như đang ngủ thôi, vạn nhất y thật sự là người sống, Hàn Sâm tùy tiện đi đoạt Long Châu, chỉ sợ là tám chín phần sẽ chết ở chỗ này.
Tâm niệm vừa động, hắn lại triệu hoán Sát Na Nữ Đế ra.
Sát Na Nữ Đế vô cùng tức giận, nhưng khi nhìn đến người đàn ông kia cùng dạ minh châu thì cô ta lại chấn động, nghẹn ngào kêu lên:
- Linh Châu, quả nhiên là Linh Châu của Long Đế.
- Cô xem Linh Châu này thể cầm không?
Hàn Sâm cũng không nói nhảm, trực tiếp hỏi.
Sát Na Nữ Đế đánh giá Long Đế trên tế đài, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Không lấy được, vị này chính là Long Đế không thể nghi ngờ, xem bộ dáng của y, tuy không thể chân chính khởi tử hoàn sinh, nhưng sinh cơ bên trong thân thể đã sống lại, Linh Châu cũng đã tiếp cận thành công, chỉ giống như thiếu một điểm gì đó, mới không thể hóa thành Linh Hồn Chi Thạch phục sinh.
Dạo một vòng quanh tế đàn, Sát Na Nữ Đế lại nói tiếp:
- Nếu như chúng ta muốn cầm viên Linh Châu này, thân thể Long Đế cùng Linh Châu đã có liên hệ, chỉ sợ sẽ bị Linh Châu điều khiển, hóa thành Linh Thi trảm giết chúng ta. Dùng thực lực của chúng ta hiện tại, mặc dù chỉ là một thi thể của Đại Đế, cũng đủ để nghiền ép chúng ta, không có bất kỳ cơ hội nào.
- Nói như vậy, chúng ta chỉ có thể nhìn Linh Châu mà không thể cầm?
Hàn Sâm cau mày nói.
Sát Na Nữ Đế cười khổ nói:
- Tôi cũng không ngờ tới Long Đế lại làm được đến tình trạng này, kỳ thật chuyện y phục sinh đã thành công hơn phân nửa, chỉ là không biết vì sao cuối cùng vẫn không thể thành công, mà giống như mắc kẹt ở đây. Cậu xem bên trong Linh Châu kia đã sinh Long Linh, kia chính là linh hồn Long Đế, đáng lẽ có thể làm đến một bước này, Long Đế có thể phục sinh rồi mới đúng, nhưng là hết lần này tới lần khác không có phục sinh, đúng là có chút cổ quái.
- Lúc trước tôi nói Linh Châu, là cái loại còn chưa sinh ra linh hồn, loại này có thể đơn giản lấy đi, không sẽ có liên hệ cùng thân thể, hiện tại gặp phải loại tình huống này lại có chút khó làm.
Sát Na Nữ Đế suy tư một lát, cũng không thể nghĩ ra chủ ý gì, có chút bất đắc dĩ nói.
Hàn Sâm đang muốn nói cái gì, lại đột nhiên nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi không biết từ lúc nào đã xuất hiện một hồ lô mini, chỉ thấy cô bé đưa miệng hồ lô về phía Long Châu.
Long Châu kia lập tức vèo một tiếng, bị hút vào trong hồ lô.
Sát Na Nữ Đế lập tức ngay ngốc tại chỗ đó, trợn to mắt nhìn Bảo Nhi, giống như là gặp phải ma.
Hàn Sâm thấy Long Châu bị Bảo Nhi lấy đi, sinh cơ trong thi thể Long Đế kia lập tức biến mất, gương mặt hồng hào đỏ thắm nhanh chóng khô quắt lại, trong chốc lát đã biến tành thây khô, không cảm giác được một tia sinh cơ.
Leng keng!
Khi thân thể Long Đế khô héo co rút lại, một đồ vật từ thi thể của y rơi xuống. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận