Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3016. Thần và trường sinh

“Chỉ cần ngươi bằng lòng giải thích, thì chắc là ta sẽ hiểu được.” Hàn Sâm nhìn Hàn Vũ Phi nói.
Hàn Vũ Phi không có ý kiến gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ngoài tộc Cổ Thần và các Thần Linh, tất cả các sinh vật trong vũ trụ đều có tuổi thọ nhất định, ngươi có biết điều gì quyết định độ dài tuổi thọ không?”
Hàn Sâm suy nghĩ rồi nói: “Các sinh vật khác nhau có tuổi thọ khác nhau, chắc là bị ảnh hưởng bởi gen của chúng, phải không?”
Hàn Vũ Phi gật gật đầu: “Đúng là như vậy, nếu không phải chết do ngoài ý muốn thì yếu tố lớn nhất gây ảnh hưởng tới tuổi thọ sẽ là gen; sinh vật khác nhau có gen khác nhau, và cũng quyết định việc tuổi thọ của chúng khác nhau. Nhưng điều này không phải là tuyệt đối, trên thực tế, có nhiều cách ảnh hưởng đến tuổi thọ, chẳng hạn như kỹ thuật đóng băng vốn đã phổ biến trong đại vũ trụ, có thể làm chậm quá trình cập nhật thông tin của gen, đạt được mục đích kéo dài tuổi thọ.”
“Công nghệ đóng băng chỉ là một phương pháp ngu ngốc, bởi vì trong quá trình đóng băng, sinh vật gần như tương đương với trạng thái đã
chết đi, cho nên khoảng thời gian này hoàn toàn là vô nghĩa. So ra thì, có một thuật gen thời gian cao cấp, có thể dừng thời gian của cơ thể,
như vậy thì gen của cơ thể sẽ không bao giờ được cập nhật, về mặt lý thuyết thì có thể nói là trường sinh bất tử, hơn nữa còn có thể giữ mãi tuổi thanh xuân.”
“Giống như ngươi sao?” Hàn Sâm nhìn Hàn Vũ Phi nói, Hàn Vũ Phi đã bị mắc kẹt trong núi Lưỡng Giới không biết bao nhiêu trăm triệu năm, nhưng nàng vẫn duy trì tuổi thanh xuân của mình, cũng không chết đi, giống như là một loại sức mạnh thời gian.
Hàn Vũ Phi không trả lời Hàn Sâm mà tiếp tục nói: “Về lý thuyết thì, chắc là có nhiều sinh vật có thể sống trường sinh bất tử, nhưng trên thực tế thì không phải như vậy, cho dù đó là sinh vật bình thường, hay là dị chủng Chân Thần có khả sức mạnh thời gian mạnh mẽ, thì một khi chúng sống lâu hơn tuổi thọ gen của chính mình thì sẽ có đủ loại cái chết ngẫu nhiên. Trước khi Thánh vực xuất hiện, tình huống này rất phổ biến, những sinh vật mạnh mẽ như Chân Long và Phượng Hoàng, cho dù cơ thể có mạnh đến mức nào, sức sống có tràn đầy đều đâu, thì đến một thời khoảng gian nhất định, bọn họ vẫn sẽ chết một cách khó hiểu.”
“Ý của ngươi là Thần tước đoạt tuổi thọ của những sinh vật đó sao?” Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hàn Sâm, hắn nghĩ đến khả năng cướp đi tuổi thọ của Thần Linh.
Hàn Vũ Phi gật đầu nói: “Không sai, chính là như vậy, sau khi Thánh vực xuất hiện, cưỡng chế phá vỡ kết giới không gian, buộc Thần Cung phải hiện thế, chém giết không biết bao nhiêu là Thần Linh hàng thế, khiến cho Thần Cung bị thương nghiêm trọng. Sau khi ta thoát khỏi vây nhốt thì đã thấy rất nhiều lão ngoan đồng ở thời đại Thánh vực còn sống cho tới tận bây giờ, với tuổi thọ nguyên bản của bọn họ thì hoàn toàn không sống được đến giờ mới đúng. Lời giải thích duy nhất là do trận Thần chiến ở Thánh vực kia, đã làm yếu đi phần nào sự khống chế của Thần Linh, cho nên bọn họ có thể sử dụng nhiều cách khác nhau để tồn tại cho đến bây giờ. Ở Thánh vực trước đây căn bản là chưa bao giờ xảy ra tình huống này.”
“Như vậy có nghĩa là, giết Thần Linh là để trường sinh bất tử sao?” Hàn Sâm khẽ nhíu mày, mặt dù cách nói của Hàn Vũ Phi có chút lý lẽ, nhưng Hàn Sâm vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Trường sinh bất tử không phải là thứ mà ta theo đuổi, nhưng ta cũng không thích cảm giác bị gò bó tính kế, ta có thể sống được bao lâu là do khả năng và số phận của ta, Thần Linh muốn cưỡng đoạt quyền được sống sót của ta, thì ta sẽ không để bọn họ được như ý, còn muốn để bọn họ được nếm thử mùi vị tính mạng của bản thân bị nắm trong †ay của người khác.” Hàn Vũ Phi vừa nói vừa dùng tay đỡ cặp kính gọng đen bên.
“Người phụ nữ này… Thật điên cuồng…” Hàn Sâm không thể không thừa nhận rằng Hàn Vũ Phi là một trong những người phụ nữ đáng sợ nhất mà hắn từng gặp.
Hàn Sâm đột nhiên nhớ tới trong bức tranh, Hán Vũ Phi bị buộc tội báng bổ Thần Linh, nhưng bản án còn nặng hơn hình phạt của giết Thần, điều này không phải là không có lý.
Hàn Sâm thậm chí có thể chắc chắn rằng ở thời đại Thánh vực, người phụ nữ này hẳn đã thí nghiệm với Thần Linh, đây chắc chắn là tội nặng hơn cả việc giết Thần.
“Vậy còn Thánh Chủ thì sao? Hắn cũng giết Thần Linh vì lý do này sao?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Phi và hỏi.
“Hắn nói với ta như vậy, nhưng ta đoán chắc không giống vậy hoàn †oàn đâu, ít nhất hắn không đơn giản là vì bản thân, chắc là có quan hệ với người khác.” Hàn Vũ Phi trầm ngâm nói.
“Uyển Nhi?” Hàn Sâm nói thẳng cái tên đó, quan sát phản ứng của Hàn Vũ Phi.
Trên mặt Hàn Vũ Phi lộ rả vẻ mặt ngạc nhiên: “Ngươi biết Uyển Nhi sao?”
Hàn Sâm thầm nói trong lòng: “Đâu chỉ là biết.”
Hàn Vũ Phi không đợi Hàn Sâm trả lời, mà tiếp tục nói: “Đúng vậy, đó là người mà Thánh Chủ cưng chiều nhất, ta nghĩ Thánh Chủ muốn giết Thần như vậy có lẽ là có chút liên quan đến Uyển Nhi, nếu không thì với năng lực của hắn, muốn tránh Thần Linh để sống tiếp cũng không khó.”
“Uyển Nhi là em gái của Thánh Chủ sao?” Hàn Sâm thấy giọng điệu của Hàn Vũ Phi có chút kỳ lạ nên vội vàng hỏi.
“Mặc dù Thánh Chủ luôn nói rằng Uyển Nhi là em gái của hắn, nhưng mà ta có thể chắc chắn rằng Uyển Nhi không phải là em gái của hắn,
bởi vì Uyển Nhi và hắn hoàn toàn không phải một chủng tộc.” Hàn Vũ khẳng định nói.
“Ngươi chắc chắn bọn họ không cùng chủng tộc sao?” Hàn Sâm hỏi.
“Tất nhiên, Uyển Nhi là tộc nhân của ta, xét về thâm niên, nàng còn phải gọi ta là dì, ta gần như đã nhìn nàng lớn lên, ngươi nghĩ là ta có nhầm được không?” Hàn Vũ Phi bĩu môi nói .
“Cái gì? Uyển Nhi và ngươi là người cùng một tộc? Ngươi là tộc nào?” Hàn Sâm trợn tròn mắt nhìn Hàn Vũ Phi, đến bây giờ hắn vẫn không biết Hàn Vũ Phi thuộc tộc nào.
“Tộc Vu.” Hàn Vũ Phi thở dài: “Nhưng tộc của bọn ta đã gần như tuyệt chủng từ rất lâu trước đây, e rằng có rất ít người trong đại vũ trụ từng nghe nói đến cái tên này, ngoài ta ra, cũng không biết còn tộc nhân nào còn sống hay không. Năm đó ít nhất còn có Thái Nhất, Đế Tuấn và Tử Đấu, nhưng bây giờ…”
“Mấy người Thái Nhất, Đế Tuấn và Tử Đấu đều là tộc Vu sao?” Hàn Sâm mở to mắt.
Hàn Vũ Phi cười khổ: “Bây giờ thì không phải nữa, Đế Tuấn đã trở thành Thần, tất nhiên không còn là người của tộc Vu bọn ta nữa, mà Tử Đấu cũng đã mất từ lâu rồi, Tử Đấu ở núi Lưỡng Giới cũng chỉ là chấp niệm của hắn mà thôi. Thái Nhất thì càng không biết tung tích, e rằng hắn đã chết trong Thần chiến.”
Hàn Sâm càng nghe thì sắc mặt càng trở nên kỳ lạ, không ngờ hai người Uyển Nhi và Hàn Vũ Phi lại là cùng một tộc, cả Đế Tuấn và Thái Nhất đều là người của tộc Vu.
Kể từ sau khi Thần Cung hiện thế, Hàn Sâm đã bí mật tìm kiếm Thần miếu của Đế Tuấn, muốn trả lại mối thù mà năm xưa hắn để lại. Tuy nhiên, Hàn Sâm lục khắp Thần Cung cũng không tìm thấy một lá cờ †hần có chữ “Đế Tuấn “, cũng không biết được rốt cuộc thì Đế Tuấn ở trong Thần miếu nào.
Còn Thái Nhất và Thần miếu Kim Chúc kia, Hàn Sâm cũng không tìm thấy, điều này khiến Hàn Sâm cảm thấy rất kỳ lạ.
Hàn Sâm nhanh chóng nói với Hàn Vũ Phi về chuyện hắn gặp được Thái Nhất và chuyện Thái Nhất sửa chữa xong Thần miếu Kim Chúc thì phá không đi mất, hắn muốn nghe ý kiến của Hàn Vũ Phi.
Hàn Vũ Phi sau khi nghe điều này thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Thái Nhất vẫn còn sống à?”
“Đúng vậy, nhưng hắn sửa Thần miếu Kim Chúc rồi thì phá không đi mất, sau khi Thần Cung hiện thế, ta cũng không tìm thấy Thần miếu Kim Chúc kia trong Thần Cung, chuyện gì đang xảy ra?” Hàn Sâm hỏi.
Hàn Vũ Phi cười cười: “Đương nhiên không tìm được, bởi vì Thần miếu Kim Chúc đó vốn là một Thần miếu được làm ra dựa theo Thánh vực, muốn thay thế Thần miếu nguyên bản, trở thành chủ nhân mới của vũ trụ, không còn bị trói buộc bởi Thần Cung và Thần Điện Gen nữa, mục đích cuối cùng là thay thế toàn bộ Thần Cung. Tiếc là còn chưa thành công thì Thánh vực đã bị phá hủy, Thần miếu Kim Chúc cũng bị phá hủy, không ngờ là Thái Nhất đã khởi động lại Thần miếu Kim Chúc một lần nữa”
Hàn Sâm muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên cảm thấy toàn bộ phòng thí
nghiệm rung chuyển dữ dội, tường băng nứt ra, kim loại vỡ vụn, như thể xảy ra một trận động đất.
Một luồng khí tức đáng sợ cùng lúc bao phủ lấy mặt đất, với sự trì độn của Hàn Sâm hiện giờ cũng có thể cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ đó.
Hết chương 3016.
Bạn cần đăng nhập để bình luận