Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 387: Ai Mới Là Chúa Tể

Hàn Sâm đã thăm dò được con dị sinh vật kia, hơn nữa hắn cũng đang đợi cơ hội này, thời gian biến thân của đám người Dương Vĩnh Thành chấm dứt, cũng không dám chính diện chiến đấu với con dị sinh vật này, chỉ có thể lui ra ngoài, như vậy kế tiếp cũng chỉ còn một mình hắn đối mặt với dị sinh vật, cơ hội thật sự đến rồi.
- Hàn thiếu, trước tiên cứ lui về, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn.
Ninh Nguyệt khẽ nhíu mày, hô lớn lên với Hàn Sâm.
- Không sao, mọi người lui trước đi, nó sợ dao găm của tôi, tôi muốn thử một lần.
Hàn Sâm trả lời lại một tiếng, sau đó lập tức giết tới thịt mềm.
Ninh Nguyệt thấy Hàn Sâm không trở về, lại lần nữa giết đến, giúp Hàn Sâm kiềm chế con dị sinh vật kia.
Chỉ là thân thể ba người Dương Vĩnh Thành dần dần không chịu nổi áp lực biến thân, đều nhanh chóng giải trừ biến thân, thực lực đều giảm xuống rất nhiều, khiến tình thế càng thêm nguy hiểm.
- Aaaa!
Cánh tay một người bị thịt mềm quét qua, lập tức thịt trên cánh tay đều bị xé đi một tảng lớn, xương cốt đều lộ ra.
Hàn Sâm thừa cơ hội này, lại chém một đao lên bề mặt thịt mềm màu đỏ, một đao kia khác với lúc đầu, có lẽ là đã chém tới bộ phận quan trọng nào đó trên người dị sinh vật, dị sinh vật kia gào lên một tiếng, nó quyết bay ngược trở về, rất nhanh đã chui vào bên trong vỏ ngọc, không chịu ra nữa.
Hàn Sâm vọt tới vỏ ngọc ốc sên kia, trực tiếp chém một đao xuống vỏ ngọc ốc sên.
Coong!
Hàn Sâm chỉ cảm thấy trên tay truyền đến một lực chấn đáng sợ, gần như khiến hắn không cầm được dao găm Cổ Huyền Lang, mà trên vỏ ngọc chỉ bị chém ra một vệt xám trắng.
Hàn Sâm liên tục chém ra vào đao, tay của hắn đã sắp bị chấn đến phế đi, nhưng trên vỏ ngọc lại chỉ có vài vệt xám trắng nhỏ.
- Đưa dao găm cho tôi thử xem.
Dương Vĩnh Thành xông lại nói với Hàn Sâm.
Hàn Sâm không nói gì, lui về phía sau hai bước nhìn đám Dương Vĩnh Thành, thái độ hết sức rõ ràng.
- Hàn thiếu, tôi thật sự không gạt cậu…cậu có lẽ cũng nhìn ra, con dị sinh vật này rất đặc biệt, có lẽ sẽ là một loại sinh vật trên cả thần huyết, nếu như có thể thu được thú hồn và huyết nhục của nó, sự tiến hóa của nhân loại sẽ có một bước tiến nhảy vọt, giá trị của nó không thể đoán chừng. Lực lượng của cậu không đủ để phá vỡ vỏ ngoài của nó, cậu cho chúng tôi mượn chiếc dao găm này hoặc là bán cho chúng tôi cũng được, sau khi chuyện này thành công sẽ chia cho cậu một nửa chỗ tốt.
Ninh Nguyệt nhìn Hàn Sâm rồi nói.
Hàn Sâm vẫn không trả lời, lại đột nhiên thấy một xúc tu thịt mềm màu đỏ từ theo trong vỏ ngọc thò ra ngoài, cuốn tới phía một người.
Lực chú ý của người kia đều đặt lên trên người Hàn Sâm, muốn trốn tránh cũng không kịp rồi, bị thịt mềm màu đỏ quấn lấy, chớp mắt đã bị kéo vào bên trong vỏ ngọc.
Máu tươi phun ra và tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ chớp mắt một cái đã không còn một tiếng động, khiến đám Dương Vĩnh Thành đều biến sắc.
Ninh Nguyệt muốn nói cái gì, lại thấy con dị sinh vật kia cõng theo vỏ ngọc bò về phía vách núi, Hàn Sâm giơ dao găm chém xuống thịt mềm màu đỏ lộ ra bên ngoài.
Nhưng lại không có tác dụng quá lớn, miệng vết thương chớp mắt đã tự động khép lại, con dị sinh vật kia tiếp tục bò về vách núi.
Vách núi như tam giác ngược, con dị sinh vật kia trực tiếp bò xuống dưới, thân thể như dính ở phía trên, đám người Hàn Sâm không có năng lực như vậy.
- Hàn thiếu, cậu cảm thấy thế nào về đề nghị khi nãy của tôi?
Ninh Nguyệt hỏi Hàn Sâm.
- Thật có lỗi, chiếc dao găm này của tôi không thể cho mượn cũng không bán.
Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
- Năm thần huyết thú hồn đổi lấy chiếc dao găm này của cậu, sau khi săn giết được con dị sinh vật này, huyết nhục sẽ để cho cậu một nửa…
Ninh Nguyệt nói xong, đột nhiên đâm một kiếm về phía cổ họng Hàn Sâm.
Một kiếm này thật sự quá đột ngột, không ai nghĩ Ninh Nguyệt vừa nói được nửa câu lại đột nhiên xuất kiếm, nếu như đổi thành người bình thường, cho dù là Tiến Hóa Giả như Dương Vĩnh Thành, chỉ sợ cũng sẽ chết dưới một kiếm vừa nhanh vừa độc này.
Đáng tiếc Hàn Sâm lại là chuyên gia trong phương diện này, trong nháy mắt khi Ninh Nguyệt ra tay, dao găm của Hàn Sâm cũng đồng thời vung ra ngoài.
Răng rắc!
Kiếm của Ninh Nguyệt trực tiếp bị dao găm Cổ Huyền Lang cắt đứt, trong mắt Ninh Nguyệt lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp tục tấn công Hàn Sâm.
Dương Vĩnh Thành và một người khác cũng cùng tấn công Hàn Sâm, giống như quyết tâm muốn dồn Hàn Sâm vào chỗ chết.
- Hoàng Phủ học tỷ đã từng nói qua, cậu là một người rất coi trọng quy củ, xem ra cô ấy sai rồi.
Hàn Sâm huy động dao găm Cổ Huyền Lang trong tay, thân ảnh bay múa trong vòng vây của ba người.
- Tôi giữ quy củ, đó là vì sợ người bên ngoài xem không hiểu tôi mà sợ tôi, cậu cũng không phải người biết sợ.
Vẻ mặt Ninh Nguyệt bất động, trong tay lại có thêm một thanh kiếm mảnh, nhưng kiểu dáng có chút bất đồng, nhìn vào có thể thấy đây là kiếm thú hồn thần huyết.
- Giết tôi, cậu cũng không chiếm được dao găm.
Hàn Sâm nói.
- Tôi không chiếm được, dù sao cũng tốt hơn để người khác đạt được.
Kiếm trong tay Ninh Nguyệt vô cùng quỷ dị, cũng vô cùng ác độc, kiếm nào cũng muốn mạng người.
Dương Vĩnh Thành và một người khác cũng dốc toàn lực tấn công Hàn Sâm, không lưu tình chút nào.
- Hoàng Phủ học tỷ nói không có sai, cậu quả nhiên là một người đáng sợ, nhưng thật đáng tiếc, cậu đã làm sai một chuyện.
Thân hình Hàn Sâm linh hoạt, liên tục tránh né được vài kiếm.
- Chuyện gì?
Kiếm trong tay Ninh Nguyệt liên tục chém ra.
- Cậu không hiểu rõ ai mới là chúa tể ở nơi này.
Hàn Sâm nhàn nhạt nói một câu, trong tay cầm dao găm Cổ Huyền Lang ngược lại, thân hình đột nhiên vô cùng quỷ dị.
Trái tim như động cơ điên cuồng hoạt động, khiến Hàn Sâm bùng nổ, đột phá cực hạn của loài người.
Trong nháy mắt khi va chạm với Ninh Nguyệt, chủy thủ trong tay như nước chảy, trực tiếp cắt đứt trường thương trong tay Dương Vĩnh Thành, sau đó lướt tới bên cạnh một người khác, lợi dụng chỗ trống dùng một đao cắt đầu của y, máu tươi lập tức phun ra.
Đồng tử Ninh Nguyệt lập tức co rụt lại, Dương Vĩnh Thành càng kinh hãi kêu lên.
Bọn họ không thể ngờ được sức chiến đấu của Hàn Sâm lại bùng nổ khủng bố như thế, dưới vòng vây của hai Tiến Hóa Giả và Ninh Nguyệt, lại có thể dễ dàng lấy mạng một Tiến Hóa Giả.
- Cậu cũng đã tấn chức thành Tiến Hóa Giả!
Hai mắt Dương Vĩnh Thành trợn to nhìn, trừ phi Hàn Sâm tấn chức thành Tiến Hóa Giả, nếu không phải thế thì sao Hàn Sâm có thể bộc phát ra tốc độ và lực lượng như vậy.
- Anh biết quá muộn.
Hàn Sâm như gió bão, trong nháy mắt đã xông đến trước người Dương Vĩnh Thành.
Dương Vĩnh Thành kinh hãi, với tốc độ của y, thế mà lại không kịp né tránh công kích của Hàn Sâm, chỉ kịp triệu hồi ra một kiện trường đao chống đỡ dao găm của Hàn Sâm.
Răng rắc!
Trường đao và cổ của Dương Vĩnh Thành đồng thời bị dao găm Cổ Huyền Lang cắt đứt, đơn giản như cắt đậu phụ vậy, đao đoạn người vong, thi thể không đầu ầm ầm ngã xuống đất.
Ninh Nguyệt nhìn Hàn Sâm, mặc dù trấn định như y, lúc này trong lòng cũng lạnh buốt, y nghìn tính vạn tính, nhưng không tính tới Hàn Sâm lại có thực lực khủng bố như vậy.
Lúc trước chết trên võ đài, Hàn Sâm chỉ lộ ra độ sắc bén của dao găm Cổ Huyền Lang, nhưng bây giờ Ninh Nguyệt mới biết được, Hàn Sâm lại có được lực lượng của Tiến Hóa Giả.
- Tôi quả nhiên không nhìn lầm, cậu và tôi đều là cùng một loại người.
Ninh Nguyệt lại nở nụ cười, ánh mắt của y còn mạnh hơn Dương Vĩnh Thành đã là Tiến Hóa Giả, hơn nữa y cũng không có ý định chạy trốn, bởi vì y rất rõ, tốc độ của mình căn bản không có khả năng vượt qua Hàn Sâm, có lẽ chỉ cần quay người, đầu của y sẽ bị Hàn Sâm chém xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận