Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3242. Một nhát kiếm chém vỡ thành

Ảnh hưởng bởi khí thế của Tần Uyên, các trung thần nghĩa sĩ của thành Ngọc Bích cùng lúc hô lớn “giết chết gian thần Hàn Sâm”, âm thanh làm rung chuyển cả thành Ngọc Bích.
Ánh mắt Hàn Sâm thanh tịnh như chẳng hề ăn khói lửa nhân gian, ánh mắt quét qua mặt đất nhìn thấy đại quân Ly Long được tạo bởi tòa kiến trúc cổ chói chang rợp trời giống như một con Chân Long muốn bay vọt lên Cửu Tiêu.
Trong tai nghe thấy âm thanh hô hào phải diệt trừ gian thần giết chết Hàn Sâm thì không khỏi khẽ mỉm cười.
“Ninh thần sao? Thật ra cũng không sai, nếu như trong đời mà ngay cả mấy người bạn không ra gì có thể cùng mình làm xằng làm bậy mà cũng không có thì chẳng phải càng thất bại hơn sao?” Hàn Sâm nhìn Tần Uyên thản nhiên nói.
Thật ra lời nói này không phải là hắn nói với Tần Uyên mà vì Động Huyền Kinh của hắn quá mạnh, đã bao phủ thành Ngọc Bích từ lâu, mọi thứ xảy ra trong thành Ngọc Bích đều không lọt khỏi tai hắn.
Chuyện Cảnh Chân và Tần Bạch vì hắn mà phải chịu nhục, Hàn Sâm đã nhìn thấy từ lâu.
Mặc dù hắn biết Cảnh Chân vì Tần Bạch mới lựa chọn như vậy, nhưng dù thế nào thì ngay lúc này Cảnh Chân và Tần Bạch đều đứng về phía hắn, vì hắn mới chịu hết mọi khuất nhục.
“Hừ, đắm chìm trong trụy lạc, cực kỳ vô liêm sỉ, quả nhiên không thể để cho thứ tiểu nhân như ngươi sống trên đời này.” Tần Uyên giơ nắm đấm lên, chỉ nhìn thấy thần quang trên rất nhiều tòa kiến trúc cổ trong thành Ngọc Bích nổi dậy, thần huy khủng bố hóa thành một quang ảnh Chân Long xông đến Tần Uyên khiến cho long khí trên người Tần Uyên đáng sợ đến mức không thể tưởng tượng được.
Khi nguồn sức mạnh đó đẩy lên đến cực điểm, Tần Uyên đánh một cú về phía Hàn Sâm đang ở phía dưới tinh không. Một con Chân Long màu đen phá nắm đấm chui ra, xé không gian rít gào bay đến Hàn Sâm. Những nơi bay qua đều bị nuốt chửng, không có một nguồn sức mạnh nào có thể ngăn chặn sự thôn phệ của Chân Long màu đen.
Cư dân và quý tộc trong thành Ngọc Bích đều bị chấn động bởi con Chân Long màu đen bay ngang qua không trung đó, Thần Long giáng thế còn kinh động lòng người hơn cả Thần Linh giáng thế, khiến cho mọi người đều sinh ra lòng tôn thờ.
Sức mạnh khủng khiếp đó khiến cho thần tử Tần quốc đều phải quỳ xuống bái lạy, miệng hô to: “Tân quốc vạn tuế, Chân Long vạn tuế”
Hàn Sâm buông lỏng Kiếm Linh Ma Thần ra để cho nó tùy ý bay xung quanh mình, một tay khác nắm chặt kiếm Thốn Khôi.
Kiếm Linh Ma Thần rất mạnh có thể so với kiếm của Thần Linh, nhưng mà sức mạnh của nó không thể nào chống lại được lịch sử hàng tỉ năm của Tần quốc, ngay cả chính thần cấp Hủy Diệt thật sự đích thân đến e rằng cũng không làm gì được Tần Uyên.
Trong lòng Hàn Sâm đã động sát ý cho nên hắn thả Kiếm Linh Ma Thần ra ngược lại nắm lấy kiếm Thốn Khôi.
Thanh kiếm này đã lâu không rời khỏi vỏ, bởi vì bình thường Hàn Sâm không dùng tới nó, hơn nữa sức mạnh của kiếm Thốn Khôi cũng không thể kích hoạt được, ngoài sự sắc bén và kiên cố thì không còn ưu điểm nào khác.
Nhưng hai ưu điểm này cũng đã đủ với Hàn Sâm rồi.
Sức mạnh Động Huyền Kinh chính nghịch cùng lúc bộc phát hóa thành một nguồn sức mạnh kỳ quái truyền vào trong kiếm Thốn Khôi khiến cho trên mặt kiếm Thốn Khôi tỏa ra một kiếm khí mờ ảo.
Trong mắt Hàn Sâm cả thế giới đều biến thành thế giới do vô số chấm tròn tạo thành, những chấm tròn bản chất màu đen đó chính là sự cấu thành cơ bản nhất của thế giới đế quốc.
“Trước đây sức mạnh Chích Thủ Già Thiên chỉ có thể cắt đứt xích trật tự, nếu như có thể đánh vỡ sự cấu thành cơ bản này bằng sức mạnh Động Huyền Kinh Phá Giới thì không biết sẽ có hậu quả như thế nào?” Ánh mắt Hàn Sâm bình tĩnh nhìn con Chân Long màu đen đang rít gào thôn phệ bay đến, kiếm khí trên kiếm Thốn Khôi lại càng mạnh hơn.
Cho đến khi cái miệng của Chân Long màu đen đã đến trước mặt Hàn Sâm, muốn nuốt chửng hắn và mọi thứ xung quanh thì cuối cùng Hàn Sâm cũng rút kiếm ra chém một nhát về phía Chân Long màu đen.
Chân Long màu đen là Thần vật bá chủ tinh không, vô cùng vĩ đại giống như có thể nuốt luôn cả tinh không.
Còn Hàn Sâm và thanh kiếm trong tay của hắn lại giống như một con kiến nhỏ bé trước Chân Long màu đen, thanh kiếm và động tác chém ra đó gần như không đáng là gì.
Mọi người trong thành Ngọc Bích đều ngẩng đầu nhìn lên tinh không chăm chú xem cảnh này.
Cũng có vô số người tán thưởng sức mạnh của Tần Uyên và Hắc Long, cũng có người trong lòng không yên và cũng có người như có điều suy †ư.
Cả gương mặt của Phượng Phi Phi và Phượng Âm Âm đều đầy vẻ lo lắng, sức mạnh của con Hắc Long đó quả thực quá mức đáng sợ dường như ngay cả thành Ngọc Bích này cũng có thể nuốt trọn, huống chi chỉ là một con người.
Cho dù Phượng Âm Âm vô cùng tin tưởng Hàn Sâm nhưng cũng không nén được lo lắng cho hắn.
Cảnh Chân Đế nhìn thấy vậy nét mặt lại có phần đau khổ. Đến ngày hôm nay hắn mới biết cái gọi là minh quân thiên cổ của bản thân đến lúc này cũng chỉ là một người vô dụng sắp chết.
“Ông trời có mắt, xử tử nịnh thần.” Một vị đại thần ngửa mặt lên trời nước mắt giàn giụa.
Bên trong kiến trúc cổ kính, tiếng tụng kinh vang lên không ngừng khiến cho cả thành Ngọc Bích giống như bị bao phủ bởi thần âm.
Kiếm Bất Cô đứng trong hoa viên chau mày nhìn con Chân Long màu đen bá đạo vô song trên bầu trời, bỗng nhiên thở dài nói: “Con đường pháp chế cân bằng của Tần quốc e rằng phải đi đến bước cuối cùng rồi”
Suy nghĩ của mỗi người không giống nhau ngẩng đầu nhìn một trận Hắc Long giáng thế động trời.
Đột nhiên một tia kiếm quang phá thiên nổi dậy, trong nháy mắt cơ thể †o lớn của Hắc Long bị kiếm quang đó chém ra làm hai, kiếm quang đó vân không ngừng lại mà chém về phía Tần Uyên đang ở trên tinh không.
Sắc mặt Tần Uyên thay đổi cực lớn, hắn không né kịp, hét lên một tiếng, bóng của Hắc Long trên người càng điên cuồng, dưới sự chiếu rọi của quang long trong thành Ngọc Bích giống như được long thần che chở, đấm một quyền về phía kiếm quang kia.
Kiếm quang và nắm đấm của Tần Uyên va chạm vào nhau khiến cho cả thành Ngọc Bích vang lên tiếng rung rinh, các tòa kiến trúc cổ đều phát ra thần âm đáng sợ, thần quang đã sáng rực đến cực điểm khiến cho cả thành Ngọc Bích được chiếu sáng rực rỡ giống như một khối ngọc bích Bàn Long trong tinh không vậy.
Tần Uyên nhờ vào thành Ngọc Bích làm hậu thuẫn, long khí khủng bố rít gào bộc phát để nó tùy ý va chạm với kiếm quang.
Kiếm quang đó vừa lóe lên lại tắt, trong nháy mắt đã biến mất chỉ còn lại một làn sóng giống như sóng xung kích, dập dờn cuồn cuộn tản ra hai phía lên tinh không.
Người dân thường và quý tộc trong thành Ngọc Bích đều bình tĩnh lại, bọn họ không biết kết quả trận chiến này rốt cuộc như thế nào, chỉ nhìn thấy Tần Uyên vẫn đứng trong tinh không nhưng không hề có bất cứ động tác nào.
Răng rắc!
Mọi người bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rắc vang lên giống như âm thanh của ngọc thạch bị vỡ vậy.
Giây tiếp theo thì nhìn thấy cơ thể Tần Uyên chia ra làm hai, máu chảy ra ngoài như mưa, hơn nữa cùng với cơ thể bị chém của Tần Uyên, thành Ngọc Bích giống như xảy ra một trận động đất lớn, từng tòa kiến trúc nứt toạc sụp đổ, mặt đất nứt ra thành từng khe rãnh giống như ngày tận thế đã đến.
Trong chốc lát tiếng kêu la thảm thiết vang lên ngợp trời, đâu đâu cũng là đoàn người hoảng hốt lo sợ chạy lánh nạn, những tòa kiến trúc đổ xuống từng cái một thậm chí còn lọt vào lòng đất.
Thành Ngọc Bích vĩ đại không gì sánh được lại giống như sắp vỡ toang ra, khắp nơi đều là những khe nứt uốn lượn vạn dặm, hơn nữa còn không ngừng mở rộng.
“Trời ơi! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Có người hoảng sợ la lên, ánh mắt nhìn lên trời cao, chỉ nhìn thấy một bóng dáng thẳng tắp trên bầu trời, giữa eo vắt một thanh kiếm thanh đồng, bên cạnh còn có một thanh kiếm Ma Thần bay lơ lửng, dưới ánh trăng đứng nhìn mặt đất không ngừng nứt ra ở dưới chân đầy vẻ coi thường, cho dù không nhìn rõ nét mặt của hắn nhưng cũng khiến người ta khiếp sợ.
Hết chương 3242.
Bạn cần đăng nhập để bình luận