Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2723. Chú tốt bụng

“Còn là thần khí thật hả? Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy muốn nó thì có ích gì chứ?” Bảo Nhi bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói.
“Cái quái gì vậy, ngươi cầm một thần khí thật có thể đoán trước được tương lai, kết quả lại chỉ muốn trúng vé số với xem truyện tranh hả?” Thần Hư Vô buồn bực trong lòng, lại chỉ có thể nói: “Thần khí đương nhiên là có lợi ích của thần khí, ví dụ ngươi có thể đoán trước được sẽ xảy ra chuyện gì ở đâu…
“Nó lại liên quan gì với ta, không thể đổi đồ ăn ngon và quần áo đẹp, không có chút tác dụng gì hết.” Bảo Nhi đã hoàn toàn hết hứng thú, ngồi trên quả Tinh Thần chơi xích đu đưa qua đưa lại, không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
Thần Hư Vô thực sự là không cam tâm, rõ ràng là bảo bối mà hắn đắc ý nhất thế mà bị Bảo Nhi nói không đáng giá một xu, giống như rác rưởi vậy, thật khiến hắn khó mà chấp nhận nổi.
“Trẻ con đúng là đáng ghét mà.” Thần Hư Vô tức giận trong lòng. Nhưng đối phó với trẻ con vẫn còn dễ dàng hơn đối phó với Hàn Sâm một chút, cho nên Thần Hư Vô vẫn nhịn xuống, không quay đầu bước đi.
“Bảo Nhi, ngươi đừng có sốt ruột mà, vừa rồi ta chỉ nói một phần năng lực của gương Tuyền Cơ, trên thực tế nó còn có năng lực lợi hại hơn cơ.” Thần Hư Vô chịu đựng nói.
“Năng lực gì?” Bảo Nhi hỏi rất miễn cưỡng, hiển nhiên là đã mất hứng thú.
Thần Hư Vô vội vàng nói: “Người nhìn là sẽ biết, lần này ngươi chắc chắc sẽ rất thích.
Bảo Nhi nhìn Thần Hư Vô rất có lệ, xem ra là chỉ lễ phép đáp lại Thần Hư Vô mà thôi.
Thần Hư Vô thấy biểu cảm của Bảo Nhi như thế, cảm thấy bản thân cần phải bắt lấy cơ hội lần này mới được, nếu không thì đúng là rất khó để giải quyết con nít ranh này.
Cầm gương Tuyền Cơ trong tay, vẻ mặt Thần Hư Vô cũng nghiêm túc hẳn, từ đầu tới cuối hắn đối xử với Bảo Nhi như một đứa trẻ, không có quá để ý.
Nhưng vài lần bị Bảo Nhi làm ra những việc không giống bình thường khiến hắn hơi buồn bực, Thần Hư Vô cũng đành phải nghiêm túc lên chút.
Duõi tay vào sau lưng gương ấn một cái, la bàn ở mặt sau lại xoay tròn lần nữa, mặt gương lại bắn ra quầng sáng, quầng sáng kia chiếu lên Bảo Nhi, ngay tức khắc biến bộ đồ cao bồi trên người Bảo Nhi thành một bộ áo giáp.
“Oa! Thật lợi hại!” Bảo Nhi nhìn áo giáp trên người, tức khắc ngạc nhiên kêu lớn.
Thần Hư Vô thấy Bảo Nhi kinh ngạc như vậy, không khỏi đắc ý, cầm gương Tuyền Cơ nói: “Đây là năng lực gương hóa áo giáp của gương Tuyền Cơ, có thể tăng lực phòng ngự áo giáp của ngươi lên tới cấp Thần Hóa…”
Thần Hư Vô đang chuẩn bị định khoe năng lực gương hóa áo giáp của gương Tuyền Cơ thế nhưng ai biết Bảo Nhi lại mang theo vẻ mặt sùng bái chạy tới trước mặt Thần Hư Vô, đôi mắt sáng lên nhìn gương Tuyền Cơ nói: “Thật lợi hại, nháy mắt đã thay quần áo rồi, hóa ra đây là thần khí thay quần áo hả. Có chiếc gương thần khí thay quần áo này về sau không cần lại phải phiền phức đi thay quần áo giặt quần áo nữa, vừa chiếu một cái là có thể thay rồi, thật sự là quá lợi hại.”
Thần Hư Vô bất lực, hắn thật sự không hiểu được tư duy của đứa nít ranh, lực phòng ngự của gương Tuyền Cơ mạnh như vậy, thế mà nàng lại không quan tâm chút nào, chỉ cảm thấy thay quần áo lợi hại.
“Cũng được, dù sao cũng thu hút được nàng.” Thần Hư Vô thầm cười khổ, ngoài miệng lại nói: “Thích không? Chỉ cần ngươi nói muốn thì chú sẽ tặng nó cho ngươi, để ngươi có thể sử dụng áo… thay quần áo bất cứ lúc nào…”
“Vậy nó có thể thay váy công chúa xinh đẹp không? Bảo Nhi thích váy công chúa nhất nhưng ba chê phiền hà nên vẫn không cho Bảo Nhi mặc” Vẻ mặt Bảo Nhi tủi thân nói.
“Cái này…” Thần Hư Vô lại buồn bực, hiện tại hắn đột nhiên phát hiện, mê hoặc trẻ con hình như còn khó hơn so với việc mê hoặc một sinh vật cáo già xảo quyệt sống hàng tỉ năm.
Tư tưởng của những sinh vật cáo già xảo quyệt đó ít nhất còn có dấu vết để tìm, Thần Hư Vô còn có thể đoán được bọn hắn đang nghĩ gì, biết bọn hắn muốn gì, nhưng đứa Bảo Nhi ở trước mặt này hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc trong đầu nàng đều nghĩ về thứ gì.
“Không thể sao? Vậy thật là quá đáng tiếc, chỉ có thể đổi một bộ quần áo, vậy thì quá chán rồi.” Vẻ mặt Bảo Nhi thất vọng.
Thần Hư Vô đã sắp từ bỏ, hắn cảm thấy so với việc đi mê hoặc đứa nít ranh này, trực tiếp nghĩ cách đi giải quyết Hàn Sâm còn dễ dàng hơn.
Thần Hư Vô suy nghĩ, cảm thấy vẫn là nên đổi một cái mục tiêu mới để xuống tay đi, dù sao thì bên người Hàn Sâm lại không chỉ có mỗi Bảo Nhi, không cần thiết phải lãng phí thời gian với đứa nít ranh không cùng tư tưởng không thể hiểu được này.
Cầm gương Tuyền Cơ, chiếu vào Bảo Nhi, ngay tức khắc áo giáp trên người Bảo Nhi biến mất lại biến thành quần áo cao bồi lúc đầu của nàng.
“Đừng nhúc nhích!” Bảo Nhi lại đột nhiên mở to hai mắt ra nhìn chằm chằm Thần Hư Vô kêu to.
“Sao vậy?” Thần Hư Vô giữ nguyên tư thế hiện tại theo bản năng.
Biểu cảm trên mặt Bảo Nhi từ kinh ngạc đến vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sau đó vừa chạy như bay tới chỗ Thần Hư Vô vừa nói: “Thật sự quá lợi hại, cái gương này sao lại lợi hại như vậy.”
Trong khi nói chuyện, Bảo Nhi đã nhảy tới phía trước gương Tuyền Cơ, vẻ mặt hưng phấn nhìn vào mặt gương.
“Cái gì quá lợi hại?” Đến bây giờ Thần Hư Vô vẫn không hiểu rốt cuộc thì Bảo Nhi có ý gì, hắn cũng không khởi động gương Tuyền Cơ, nên là không xuất hiện sức mạnh nào đặc biệt mới đúng.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ ngạc nhiên tới mức vui mừng của Bảo Nhị, dường như thật sự đã phát hiện được thứ gì đó ghê gớm.
“Ngươi không thấy sao? Cái gương này quá lợi hại, để ta nhìn xem” Khi nói chuyện Bảo Nhi đã lấy được cái gương Tuyền Cơ.
Bởi vì chuyện bảo thạch lúc trước, Thần Hư Vô không muốn rơi vào cục diện khó xử như vậy cho nên buông lỏng tay ra theo bản năng để Bảo Nhi cầm gương Tuyền Cơ đi.
Vả lại Thần Hư Vô cũng có hơi tò mò không biết rốt cuộc thì Bảo Nhi đã phát hiện được cái gì.
Bảo Nhi cầm gương Tuyền Cơ, soi bản thân bên trái rồi bên phải, vừa soi vừa còn khen ngợi: “Quá lợi hại, chiếc gương này thật sự quá lợi hại.”
“Rốt cuộc thì cái gì quá lợi hại?” Thần Hư Vô sáp lại gân, đứng xem ở bên cạnh Bảo Nhi, chỉ nhìn thấy mặt gương vô cùng bóng loáng, không có thứ gì, cũng không có sức mạnh khác thường chấn động, không khác gì với lúc bình thường khi không kích hoạt, hắn thật sự không nhìn ra rốt cuộc thì có cái gì đáng giá để Bảo Nhi kinh ngạc cảm thán như vậy.
“Chú, ngươi không phát hiện sao? Chiếc gương này thế mà lại không soi ra bóng dáng của ta!” Bảo Nhi vừa soi gương vừa nói.
Thần Hư Vô chỉ cảm thấy hơi dở khóc dở cười, nghĩ thâm: “Đương nhiên không soi ra, đây lại không phải là chiếc gương bình thường, bởi vì sức mạnh của gương quá mạnh, trừ khi sử dụng sức mạnh to lớn nếu không cơ bản là không thể để lại ảnh ở trên đó, đương nhiên cũng không thể soi ra diện mạo của ngươi.”
“Cái này thật là lợi hại, cha nói với ta chỉ có quỷ mới không soi ra bóng dáng, bây giờ Bảo Nhi cũng không soi ra bóng dáng, cha nhìn thấy nhất định sẽ giật mình.” Bảo Nhi nói, đôi tay ôm gương Tuyền Cơ vào trong lòng ngực, hướng về Thần Hư Vô cúi rạp người xuống, nói to: “Cảm ơn chú, ngươi thật là một người tốt, đưa bảo bối lợi hại như vậy cho Bảo Nhị, lần sau Bảo Nhi nhất định sẽ mời ngươi đi ăn cơm”
Nói rồi Bảo Nhi ôm gương Tuyền Cơ, chạy nhảy tung tăng đến dưới cây, vừa chạy còn vừa kêu: “Cha… Cha… Ngươi xem chỗ ta có một bảo bối rất lợi hại… Có một chú tốt bụng tặng cho ta…”
Hết chương 2723.
Bạn cần đăng nhập để bình luận