Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1746. Thánh địa

Một cái lò luyện đồng cao đến cả trăm mét, xung quanh cung điện mây khói bay lượn lờ, trên mảnh đất hoang vu rộng lớn này, nhìn đâu cũng thấy dấu tích lịch sử của một thời huy hoàng.
Thế nhưng bây giờ ở đây chỉ còn là những tàn tích, lặng lẽ và hoang vu giống như mặt trời trăng sao đều đã từ bỏ nơi này, xung quanh hoàn toàn không có chút ánh sáng nào cả.
Màn đêm đen kịt vô tận bao trùm lên cái mảnh đất huy hoàng khi xưa, dường như nơi đây vĩnh viễn sẽ không thể hé lộ bình minh.
Chỉ có bốn ngọn nến đang nhạt nhòa cháy nằm ở bốn góc cung điện hoang tàn, khiến trong bóng tối có thêm chút ít tia sáng, nhưng cũng chỉ giới hạn trong mảnh đất nhỏ nhoi này mà thôi.
Trong bóng tối đó, một con mèo đỏ rực miệng ngậm một ngọn đèn chập chờn sáng, chầm chậm từng bước trong bóng tối vô tận đi về phía ánh đèn dầu leo lét trước mắt.
Có một đứa bé dựa trên lưng nó đang ngủ say, khóe miệng cậu nhóc còn đang chảy nước dãi.
Khi Lão Miêu cõng nhóc con đến trước cung điện sáng đèn, một con quái vật khổng lồ như ma vương từ địa ngục từ trên trời bay xuống, đáp trước cửa cung điện, đôi mắt như hai hố đen sâu hút nhìn chằm chằm vào Lão Miêu, tức giận nói: “Cửu Mệnh, ngươi còn dám trở về sao, xem ra ngươi đã tự giác biết lấy mạng chuộc tội, vậy thì để bản vương ta chấm dứt tội lỗi giúp ngươi.”
Vừa dứt lời, con thú khổng lồ đó há to miệng, tưởng chừng chỉ trong chớp mắt cả thế giới đều sẽ bị nó nuốt chửng vào trong miệng.
“Mạng của nó cũng không phải của một mình ngươi, cái chết không thể rửa sạch mọi tội lỗi của nó. Ta muốn vứt nó vào vòng luân hồi vô tận, để nó mãi mãi chịu đựng sự hành hạ không ngừng, chỉ có như vậy mọi tội lỗi của nó mới được rửa sạch.” Một cái bóng hùng vĩ đỏ thãm trong bóng tối từ từ đi ra.
“Các ngươi đều sai, mạng của nó không thuộc về bất cứ kẻ nào cả, ta sẽ chia nó ra thành hàng ngàn linh hồn, sau đó mỗi ngày sẽ giết đi một mạng sống, mỗi ngày dùng một phương pháp khác nhau để giết chết nó, để mỗi ngày trôi qua nó đều phải cảm nhận sự đau đớn vô tận.” Âm thanh lạnh lẽo như quỷ dữ truyền xuống từ trên xuống, chỉ thấy một con quái điểu đang đứng trên đỉnh cung điện, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Lão Miêu.
“Vậy thì còn gì là niềm vui? Nếu như là ta, ta sẽ từ từ giết chết nó, trong suốt hàng ngàn ngày đêm chỉ giết đi một mạng, phải khiến nó vĩnh viễn không thể chết đi, như vậy mới có thể đánh tan mọi thù hận trong ta.” Một người phụ nữ vô cung quyến rũ bước ra từ trong cung điện, ánh mắt nhìn về phía Lão Miêu tràn đầy thù hận, toát ra cái lạnh thấu xương.
“Khụ khụ, tại sao các ngươi lại muốn giết ta? Chúng ta đều là bạn tốt nhất của nhau mà” Vẻ mặt Cửu Miêu vô tội nói.
“Grào!” Bốn ma vương đều cùng nhau gào thét, dường như cả thế giới hắc ám đều bị sự tức giận của bọn họ xé rách.
“Ngươi còn dám nói chúng ta là bạn bè? Nếu như không phải do ngươi thì làm sao bọn ta lại phải chịu đựng nhiều đau đớn và hối hận đến vậy, thánh địa cũng sẽ không bị biến thành dáng vẻ như thế… Ta hận không thể lột da ngươi xuống, hận không thể uống cạn máu của ngươi…”
Bốn ma vương đồng thời phát ra lời nguyền độc ác nhất, cùng nhau vây xung quanh Lão Miêu.
“Các bạn của ta này, đừng có mà gấp gáp như vậy, không phải bây giờ †a đã đến đây để cứu các ngươi hay sao.” Lão Miêu đối mặt với các ma vương đang tức giận kia, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười híp mắt, không nhanh không chậm nói.
“Cứu bọn ta? Ngươi dựa vào cái gì cơ chứ?” Người phụ nữ kia nhếch mép cười khinh thường.
“Chỉ nhờ vào hắn.” Lão Miêu không chờ bốn đại ma vương có cơ hội nói tiếp, lập tức nhẹ nhàng đặt Tiểu Hoa trên lưng xuống đất.
Cả bốn ánh mắt của ma vương đều nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoa đang ngủ say.
“Đây là cái quái gì? Ngươi định lấy thức ăn dâng lên cho bọn ta sao? Nhiêu đây cũng không đủ nhét kẽ răng, vậy mà ngươi còn muốn bọn ta tha cho ngươi?” Cự thú lạnh lùng hỏi.
“Ngươi nếu mà dám ăn hắn, chỉ sợ rằng thánh địa sẽ không còn hy vọng thấy lại mặt trời.” Lão Miêu thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Hắn sẽ trở thành Thánh Tử, thánh địa sẽ trở lại thời kì huy hoàng ngày xưa, sẽ khiến cho cả thế giới biết được cái gì mới là sự sợ hãi thật sự”
“Hắn? Ngươi đang đùa cái gì vậy? Ngươi trốn ở trong Tí Hộ Sở nhiều năm như vậy, nên đầu óc của ngươi bị hỏng rồi sao?” Người phụ nữ kia bĩu môi, khinh thường nói.
“Cửu Mệnh, ngươi cho rằng mấy lời hoạt ngôn xảo ngữ của ngươi có thể lừa gạt bọn ta hay sao?” Con quái điểu hệt như một lệ quỷ kia cũng lạnh lùng nói.
Hai con hung thú còn lại cũng gào thét giống như không nhịn được mà muốn ăn tươi nuốt sống Lão Miêu.
“Các người bị ngu hay sao? Sao các ngươi không chịu nhìn kỹ xem hắn có gì khác biệt hả.” Lão Miêu không hề sợ hãi, chỉ vào Tiểu Hoa nói.
Bốn ánh mắt đáng sợ tập trung lên người Tiểu Hoa một lần nữa. Nhìn một lát, con quái điểu đột nhiên giang rộng đôi cánh già nua, nháy mắt bay đến trước mặt Tiểu Hao, cúi đầu xuống, đôi mắt quỷ tựa sát vào Tiểu Hoa, trong mắt lập lòe tia sáng không thể tin được.
“Chuyện này… sao có thể… Không thể nào… Làm sao hắn có thể…” Quái điểu phấn khích đến nỗi một câu cũng không thể nói ra hoàn chỉnh.
Hình như người phụ nữ vô cùng quyến rũ kia cũng nhận ra điều gì đó, đôi mắt xinh đẹp mở to hết cỡ, không thể tin được nói: “Lão Miêu, ngươi đã giở trò gì trên người hắn vậy, tại sao trên người hắn lại có khí tức sức mạnh của Thánh Chủ?”
“Đồ ngu, ta có thể làm điều gì chứ, tất nhiên là do hắn đã luyện công pháp Thánh Chủ.” Lão Miêu không chút lưu tình chế nhạo nàng.
“Hả… Không thể nào… Còn có người có thể luyện thành công pháp của Thánh Chủ sao?” Hung thú màu đỏ rực nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoa đang ngủ say, trên mặt hiện lên vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Các ngươi đã tận mắt nhìn thấy, còn có gì mà không thể tin cơ chứ? Sức mạnh trên người hắn có thể gạt được người khác sao? Chỉ cần các ngươi nuôi hắn lớn, chờ hắn trưởng thành, khi đó muốn giúp thánh địa gia nhập trở còn có gì mà khó?” Lão Miêu nhếch mép nói.
Lúc này bốn ma vương đã quẳng mấy lời mình vừa nói lên chín tầng mây, cũng không còn quan tâm đến Lão Miêu mà bọn họ vừa đòi giết. Cả bốn tên đó chỉ nhìn chằm chằm về một hướng, ánh mắt chăm chú nhìn vào Tiểu Hoa đang ngủ say giống như đang nhìn thứ kho báu rất đáng trân quý lắm.
“Nữ Sắc Quỷ, ngươi thử lại xem sao, đừng để tên khốn Cửu Mệnh kia lừa gạt chúng ta nữa.” Quái điểu nhìn về phía người phụ nữ quyến rũ kia rồi nói.
“Đúng rồi, nhất định phải kiểm tra rõ ràng.” Hai con hung thú còn lại cũng đồng ý.
Người phụ nữ kia gật đầu một cái, đưa một ngón tay khẽ chạm lên người Tiểu Hoa, trên đầu ngón tay còn có chút ánh sáng màu hồng phớt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận